Em & Đầu Heo

Chương 18: Tôi xin dùng những năm tháng còn lại để chứng minh




“Reeng…” Chuông báo thức reo vang điểm đúng 4h30’ sáng. Diêu Tuyết giơ tay ra tắt đồng hồ báo thức, lồm cồm bò dậy nhanh chóng gấp chăn gối sau đó đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Hôm nay tuy phải dậy sớm hơn bình thường một chút nhưng cũng không có vấn đề gì, chỉ là bây giờ không phải đi giao báo như thường lệ mà mà đứng dưới lầu chờ xe của Lâm Nguyệt Dao tới đón. Hôm nay là ngày nhóm Phượng Hoàng đi leo núi dã ngoại thường niên.

Mọi người đã hẹn nhau tập trung tại phòng sinh hoạt tại tầng 25 của nhóm Phượng Hoàng. Lúc Diêu Tuyết tới đó mọi người đều đã có mặt đông đủ, chỉ là bầu không khí hôm nay lại trầm mặc một cách khác thường, ngay cả Lăng Chính Phong và Lâm Nguyệt Dao bình thường hoạt bát vui vẻ hay đấu khẩu với nhau hôm nay cũng đặc biệt im lặng. Tất cả mọi người đều giống như thiếu một chút sinh khí, có vẻ như những vị công tử, tiểu thư này đối với việc giờ giấc thay đổi đột ngột vẫn chưa thể thích nghi. Thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ, Lãnh Vệ là người đầu tiên đứng lên xách ba lô ra ngoài: “Khởi hành”.

Hai chiếc xe ô tô đời mới nối đuôi nhau băng băng trên đường, đi qua rất nhiều vùng thành thị rồi tới ngoại ô, dần dần, chiếc xe tiến vào một khu đồi núi cực kỳ vắng vẻ hoang sơ nhưng lại có bầu không khí vô cùng sạch sẽ, tươi mát. Chiếc xe dừng lại dưới chân một con đường mòn nhỏ bé dẫn lên trên ngọn núi vô cùng cao lớn, khổng lồ bên tai còn nghe được tiếng nước chảy rất lớn. Thấy Diêu Tuyết ngó nghiêng xung quanh, Phương Viễn liền biết cô bé là muốn tìm nơi phát ra tiếng nước chảy: “Không cần tìm nữa, tiếng đó là phát ra từ con sông phía bên kia trên đỉnh, Phương ca ca sẽ chỉ cho muội thấy, có được không?”

Lăng Chính Phong ở một bên nghe vậy cũng vui vẻ phụ họa thêm vào: “Đúng đó, Diêu Tuyết muội muội cứ yên tâm đi, trên đỉnh núi tuyệt đối là một khung cảnh tuyệt vời đảm bảo cuộc đời này muội chưa từng thấy đó nha. Ngồi trên đỉnh ngắm hoàng hôn, ngắm bình minh lại càng vô cùng đẹp đẽ”. Chưa kịp huyên thuyên, liền bị Lâm Nguyệt Dao đi tới mắng một câu: “Không cần cậu nhiều chuyện, Diêu Tuyết cũng có mắt, tới chừng đó sẽ tự biết thưởng thức không mượn cậu ở đây lôi thôi làm tốn thời gian của mọi người”. Sau đó đeo ba lô đã chuẩn bị sẵn lên cho Diêu Tuyết rồi kéo cô bé đi mất để lại Lăng Chính Phong bức bối lẽo đẽo theo sau.

Trước khi lên xe, Diêu Tuyết đã được Lâm Nguyệt Dao trang bị đầy đủ, vả lại cô vốn là con gái nông thôn, thể lực không tệ nên mới không bị rớt lại phía sau. Đi được một lúc tới khi gặp một khoảng đất trống bên cạnh con suối mọi người mới quyết định nghỉ chân dùng bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn từ trước bánh sanwich kẹp thịt nguội và xúc xích. Mặc dù không còn ngon như lúc còn nóng nữa, nhưng mà bởi vì nãy giờ leo núi hao mất không ít năng lượng, bữa sáng trong bụng đã sớm tiêu mất từ lúc nào cho nên mọi người cũng vui vẻ ăn hết không ai phàn nàn gì.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ mọi người lại đứng lên đeo ba lô tiếp tục cuộc hành trình, do mấy hôm trước trời có mưa lớn cho nên đường núi quả thật là không dễ đi. Tới lúc trời xẩm tối, mây bắt đầu hạ xuống cả nhóm mới đi tới vách đá lưng chừng núi.

Nhìn xuống dòng sông uốn lượn ôm lấy một bên ngọn đồi, ánh chiều tà hắt xuống mặt sông trong vắt đang dịu dàng chảy xuôi kết hợp với những đám mây lượn lờ tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo, Diêu Tuyết không nhịn được khen: “Thật xinh đẹp”. Những người khác cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp này liền dừng lại cùng nhau dừng lại ngắm một lát. Dù sao bây giờ muốn lên đỉnh ngắm hoàng hôn đã không còn kịp nữa, không bằng ở đây ngắm hoàng hôn trên sông cũng không tệ.

Chai nước bên ba lô của Hàn Băng Nhạn bỗng nhiên rơi xuống đất một cách kỳ lạ, Hàn Băng Nhạn cũng không để ý cúi xuống tính nhặt lên. Không ngờ, vừa đặt tay lên chai nước, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Mọi người vội vàng nắm lấy bất kỳ vật thể nào chắc chắn có thể với tới trong tầm tay, nhưng mà rất không may Hàn Băng Nhạn lại đang đứng giữa một khoảng trống cạnh bờ vực; cho nên lúc rung chấn xảy ra không kịp đề phòng liền bị mất thăng bằng liền ngã về phía bờ vực.

Diêu Tuyết vừa hay đứng gần đó thấy vậy liền nhanh tay chộp lấy tay của Hàn Băng Nhạn đang ngã về phía sau ra sức kéo lại. Sức nặng bất ngờ tăng gấp đôi khiến cho cành dây leo Diêu Tuyết đang nắm nhất thời không chịu nổi “Phực” đứt đoạn. Hai người vẫn còn trong tư thế người ngã người kéo nhất thời không kịp chuẩn bị tinh thần, lúc dây leo đứt đoạn liền cùng nhau nắm tay ngã xuống dưới. Lãnh Vệ lúc đó đang đứng bên cạnh Diêu Tuyết cũng giơ tay ra tính nắm lại tay Diêu Tuyết, tiếc rằng không kịp liền dứt khoát nhảy xuống theo.

Sự việc xảy ra quá nhanh chỉ trong vòng tích tắc khiến mọi người không kịp trở tay, lúc hồi hồn lại đã không thấy bóng dáng ba người còn lại đâu, chờ dư chấn vừa dứt lập tức ùa nhau xuống dưới tìm. Lãnh Vệ thực không hiểu rõ cảm giác của mình về tiểu học muội mới này của mình là như thế nào. Lần đầu tiên gặp mặt là lúc đụng độ trên hành lang, lúc đó trong mắt Lãnh Vệ, Diêu Tuyết chỉ là tiểu học muội bình thường có chút đáng yêu như bao tiểu học muội khác, chỉ có điều trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô bé không có sự si mê khi nhìn thấy bọn họ như bao nữ sinh khác mà chỉ đơn thuần là kinh ngạc vì sự đẹp trai của bon họ và xấu hổ vì vô ý đụng phải mà thôi. Ngay cả lúc quay đi cũng dứt khoát không hề có một chút lưu luyến nào, điểm này khiến Giang Thành Ân bên cạnh liền vô cùng hứng thú, ngay cả hắn cũng không khỏi có một chút ngạc nhiên.

Lần thứ hai gặp mặt liền khiến hắn và Thành Ân triệt để kinh ngạc, tiểu học muội đáng yêu vừa gặp lúc sáng vậy mà lại học cùng lớp với bọn hắn, cô bé này nhìn qua cùng lắm cũng 11, 12 tuổi thôi nha sao có thể học tới năm ba sơ trung được, điểm này có lẽ cũng không phải thắc mắc của riêng một hai người trong lớp. dường như nghe được tiếng lòng của học trò, giáo viên liền lên tiếng giải thích, thì ra là tiểu học muội này học vượt lớp sau đó thi vào Thiên Long Học Viện sau đó được xếp vào lớp này, lúc đó hắn đã nghĩ tiểu học muội này quả nhiên không tầm thường.

Từ lúc đó tiểu học muội đáng yêu này liền trở thành mục tiêu cho cả lớp nghiên cứu, tìm hiểu, trong đó hăng hái nhất là Lâm Nguyệt Dao, cô bạn này vốn tính tình nông nổi thích sôi động dĩ nhiên sẽ không bỏ qua một tiểu học muội đáng yêu như thế, tiểu học muội này dường như cũng không hề nhận ra bọn hắn, làm cho Giang Thành Ân ở bên cạnh buộc phải lấy gương ra soi còn hỏi đông hỏi tây xem thử sức quyến rũ của mình có bị giảm sút hay không. Gia cảnh của học sinh trong lớp này đều không tầm thường, qua mấy ngày liền hiểu rõ hoàn cảnh của Diêu Tuyết. Thì ra cô bé cũng không phải một tiểu thư gia thế gì mà chỉ là một cô bé nhà nghèo mỗi ngày đều phải đi làm thêm kiếm tiền cũng không có người thân nào mà phải thuê phòng sống một mình trong thành phố.

Biết được chuyện này, trong lớp còn không ít người tỏ ra khinh thường không còn để ý tới cô bé nữa, nhưng Lâm Nguyệt Dao thủy chung vẫn dính lấy tiểu học muội này không buông. Bọn hắn cùng lớn lên từ nhỏ dĩ nhiên rất hiểu nhau, Lâm Nguyệt Dao tuy bình thường có vẻ hời hợt, dễ dãi nhưng trên thực tế lại là người vô cùng sâu sắc và tinh tế, tuyệt đối không bao giờ có quan hệ với loại người tham lam hay ai dua nịnh nọt.

Xưa nay mắt nhìn người của Lâm Nguyệt Dao lại luôn rất chuẩn xác, cho nên bọn hắn cũng chưa từng dám coi thường tiểu học muội này vì bất cứ lí do gì, không những thế còn có chút thưởng thức đối với nghi lực của Diêu Tuyết cho nên đối với mấy lần Lâm Nguyệt Dao hẹn mà vắng mặt của Diêu Tuyết bọn họ cũng không để tâm. Cho tới một ngày, cuối cùng Lâm Nguyệt Dao cũng đưa được vị tiểu học muội “Thần Long không thấy đầu” đến giới thiệu với bọn họ ở phòng họp của nhóm Phượng Hoàng.

Nói về nhóm Phượng Hoàng thực ra cũng chỉ là lúc vô tình đùa ra thôi, không ngờ cuối cùng lại trở thành một cái tên vang dội gần như đại diện cho thiên Long Học Viện như thế. Bảy người bọn hắn đều là con em thế gia dĩ nhiên đều có qua lại với nhau, từ nhỏ liền quen biết lại cùng tuổi cho nên dứt khoát được người lớn trong gia đình đưa vào Thiên Long Học Viện học cùng nhau, nghiễm nhiên liền trở thành một nhóm cùng nhau lớn lên, càng ngày càng hiểu nhau, càng dễ ở chung. Lúc học cấp một, vì ở chung với những đứa trẻ khác quá ồn ào bọn hắn liền dứt khoát yêu cầu cha mẹ xây dựng một chỗ để bọn họ sinh hoạt riêng với bạn bè.

Đối với yêu cầu của bọn hắn xưa nay, nếu không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng ba mẹ cũng chưa bao giờ từ chối, vì thế khu đặc biệt với cái tên LEGEND ra đời, chính thức trở thành nơi sinh hoạt riêng của bọn hắn không có một kẻ phiền phức nào dám tiến vào. Có một lần có người hỏi bọn hắn nhóm của bọn hắn tên là gì? Lúc đó Giang Thành Ân đang cầm trên tay quyển Thần thoại liền thuận miệng nói nhóm bọn hắn là nhóm Phượng Hoàng. Dần dần cái tên này được truyền miệng trong học viện sau đó liền thành như bấy giờ, lúc biết chuyện đặt tên Lăng Chính Phong còn lôi Giang Thành Ân ra gây sự một trận nhưng mà kết cục đã định, muốn thay đổi cũng không còn kịp rồi.

Hiểu rõ tính tình Lâm Nguyệt Dao nhất định sẽ gây khó dễ không cho bọn họ nhận tiểu học muội mới, Giang Thành Ân liền âm mưu với Lăng Chính Phong một bên lôi kéo sự chú ý của Lâm Nguyệt Dao một bên tranh thủ thu phục Diêu Tuyết, đối với Lăng Chính Phong người được xưng là kẻ thù truyền kiếp của Lâm Nguyệt Dao này thì quả là vô cùng đơn giản. Mọi người ngồi đó nghe kế hoạch của hai người bọn hắn cũng chỉ cười nhạt không có ý kiến gì, đa phần đều là tò mò đối với tiểu học muội mới này, dù sao tất cả đều là con một có thêm một tiểu muội muội cũng rất mới mẻ không phải sao? Vì vậy kết cục đã định, lúc Lâm Nguyệt Dao phát hiện mình bị mắc mưu thì đã muộn, Diêu Tuyết đã bị miệng lưỡi Giang Thành Ân thu phục, chiến dịch thành công thắng lợi. Lãnh Vệ nhìn tiểu học muội an tĩnh ngồi một bên, chỉ thấy cảm giác này cũng không tệ lắm, chỉ là nhìn thấy ánh mắt ghen ghét ác độc của Triệu Mỹ Ngọc đứng một bên hắn hơi nhíu mày.

Trong suốt quãng đường leo núi dã ngoại hắn vẫn luôn chú ý tới Diêu Tuyết thấy cô bé cũng không quá khó khăn mới yên lòng một chút, thậm chí trên đượng còn có thời gian chui vào bụi hái nấm sau đó lại chạy đuổi theo khiến hắn cảm thấy có chút buồn cười. Có lẽ là bản chất của người làm anh, lúc địa chấn xảy ra hắn liền theo phản xạ quay sang nhìn Diêu Tuyết trước tiên thấy cô bé đã nhanh tay nắm chắc được dây leo ở gần đó mới yên tâm, lại quay sang những người khác xem thử. Bỗng bên tai một tiếng “phựt” vang lên, hắn vội quay qua liền thấy Diêu Tuyết một tay còn nắm dây leo, một tay khác đang nắm tay Hàn Băng Nhạn ngã xuống dưới, hắn liền không do dự vươn tay ra nhưng chỉ kịp sượt qua ngón tay Diêu Tuyết mà thôi. Nhìn hai người đang ôm nhau ngã xuống, hắn không do dự cũng nhảy xuống theo, hy vọng còn kịp. Nhưng khi nhìn thấy hai người ôm nhau rơi xuống nước, trước đó Diêu Tuyết còn bị đập vào mỏm đá lớn bên cạnh hắn liền biết là không kịp rồi sau đó cũng theo hai người nhảy “ùm” xuống nước cố gắng vớt hai người lên bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.