Em Từng Thử Quên Anh

Chương 43: Draco Học Đi




Tần Xuyên không đành lòng trừng phạt Bạch Dạ, dù sao lòng bàn tay, mu bàn tay cũng đều là thịt, hơn nữa, chuyện này nói cho cùng cũng là lựa chọn của chính mình, muốn ở lại đây chơi với Bạch Dạ một ngay.

Trong lúc Tần Xuyên thấp thỏm không yên, Liễu Hàn Yên đầu bên kia điện thoại rất bình tĩnh nói:

- Em không qua đó đâu, anh xong việc thì về, trước ba giờ chiếu, chúng ta phải về gia tộc.

Nói xong, không đợi Tần Xuyên kịp nói gì, Liễu Hàn Yên đã cúp máy.

Tần Xuyên ngơ ngác cất kỹ điện thoại, trong lòng vô số khúc mắt, cũng không biết tình hình Liễu Hàn Yên thế nào, thế này là giận? hay là không giận?

Thế nhưng, Bạch Dạ đã rất không vui, cô dùng bờ mông cong vút chạm lấy phía dưới của Tần Xuyên, chu miệng:

- Chồng, sao của anh nhỏ đi mất rồi... trượt ra mất tiêu rồi đây này...

Tần Xuyên suýt nữa thì rơi nước mắt, bị kinh động như vậy, hắn không bị bất lực là may lắm rồi!

- Cô nàng tiểu hồ ly này! Anh phải đánh đòn em mới được!

Tần Xuyên buồn phiền đánh lên mông Bạch Dạ vài cái, khiến cô nàng phải kêu la liên tục.

- Chồng ơi, nhẹ chút, sưng rồi đây này.

Bạch Dạ yếu ớt mang theo chút oan ức nói:

- Em biết rồi, sau này em ngoan ngoan làm vợ nhỏ, không xen mồm vào nữa...

Tần Xuyên dở khóc dở cười, đây là vấn đề vợ lớn vợ nhỏ sao?

Nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Bạch Dạ, dù biết cô nàng giả vờ, nhưng cũng khiến dục vọng của Tần Xuyên dâng lên lần nữa.

Một là không làm, còn không thì phải làm cho xong, sau đó hẵng về cũng không muộn.

- Nữ cảnh sát nhỏ bé, xem anh trừng phạt em đây!

- Wao!! Vào nữa rồi, to quá...

Lại hơn nữa tiếng sau, Tần Xuyên nhìn cô nàng mặt mũi hồng hào nằm lỳ trên giường, đắc chí ôm cô trong lòng vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi mặc quần áo xong, Tần Xuyên lại ôm lấy cô, hôn một cái,

- Tiểu Dạ Dạ, anh phải đi Bắc Kinh vài ngày, em ở nhà đừng lười biếng, chuyện thu mua mỏ thủy tinh và mấy thảo dược quý giá, không thể lơ là đấy nhé.

Bạch Dạ lười biếng nỉ non:

- Người ta biết rồi... nhưng mà chồng không cho em ăn mỗi ngày, em sợ chẳng có sức đâu mà kinh doanh.

Tần Xuyên im lặng, nhân cách này, dường như không nhiệt tình với chuyện kinh doanh lắm, xem ra nhân cách khác nhau, có lợi nhưng cũng có hại.

Xem ra, không thể để Bạch Dạ ở nhân cách này mãi.

Nhưng dù thế nào, kiến thức của Bạch Dạ cũng ở trong đầu của cô, trừ phi cô không muốn làm, chứ chắc chắn không thể làm sai chuyện gì.

Tần Xuyên bước đến ban công, định dùng khinh công bay thẳng về, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó quay đầu nói với Bạch Dạ:

- Tiểu Dạ Dạ, anh không ở đây, em không được muốn người đàn ông khác đấy!

Tần Xuyên sợ Bạch Dạ nhân cách này sẽ đi tìm đàn ông bên ngoài, tuy nói khả năng không lớn lắm, nhưng lỡ như dục vọng quá mạnh mẽ thì sao?

Bạch Dạ cười hì hì, dùng tay vỗ lên giường:

- Chồng đừng đùa em nữa, trừ anh ra, em chẳng vừa mắt tên đàn ông nào cả! Yên tâm đi, người ta không phải loại đàn bà đó... I LOVE YOU!

Bạch Dạ hôn gió, nháy mắt nói.

Tần Xuyên ngại ngùng cười, cũng đúng, nếu Bạch Dạ thực sự là loại đàn bà đó, có lẽ đã không thể giữ được trinh tiết mãi cho đến khi gặp hắn.

Dây dưa với Bạch Dạ một lúc, Tần Xuyên mang theo tâm trạng căng thẳng, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, về đến nhà mình.

Trong đình cỏ bên ngoài khu nhà cao cấp, Liễu Hàn Yên mặc áo khoác xanh nhạc, quần xanh nhạc thanh nhã, ngồi một mình ở đó ngắm cảnh biển phía xa xa.

Gió thổi tung mái tóc xanh của cô, đôi mắt cô như làn thu thủy, dường như cảnh và người đã dung hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp.

- Về rồi à?

Không đợi Tần Xuyên mở miệng, Liễu Hàn Yên rất bình tĩnh đứng dậy, nói khẽ:

- Có cần chuẩn bị gì không, nếu không, chúng ta lái xe đi được rồi đấy.

Tần Xuyên sửng sốt nửa ngày, phát hiện cô nàng không hề tức giận, và cũng không hỏi thêm gì chuyện ban nãy, tự nhiên một bụng giải thích vừa nghĩ ra, đều uổng phí mất rồi.

Hắn gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ ra, Liễu Hàn Yên đã từng nói không để ý chuyện hắn tìm phụ nữ bên ngoài, vốn tưởng quan hệ giữa hai người xích gần hơn một chút, cô sẽ dần để ý, nhưng xem ra, Liễu Hàn Yên vẫn không quan tâm.

Hẳn là cô không để ý mấy chuyện nam nữ này? Tần Xuyên không biết nên vui hay nên buồn, nhưng cứ có cảm giác mình không được xem trọng.

- Hay để anh đi thay đồ đã?

Tần Xuyên cười gượng nói.

Liễu Hàn Yên gật đầu:

- Ừm, đúng rồi, đổi bộ nào đứng đắn một chút rồi hẵng đi.

Tần Xuyên cười ngượng nhùng, hắn nào nghĩ đến chuyện thay bộ nào đứng đắn, chẳng qua trên người hắn còn lưu lại mùi phụ nữ, chỉ cần mũi hơi thính một chút là có thể ngửi được đây là mùi gì.

Sau khi thay quần dài áo sơ mi sạch sẽ, Tần Xuyên lái xe, đưa Liễu Hàn Yên cùng về Tần gia.

Trên đường, Liễu Hàn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có ý định nói chuyện với Tần Xuyên.

Tần Xuyên thực sự không kìm được, sợ trong lòng cô thầm tức giận, cẩn thận hỏi:

- Vợ ơi, em giận à?

Liễu Hàn Yên quay đầu nhìn hắn,

- Giận gì?

- Thì... thì lúc nãy trong điện thoại...

Tần Xuyên cũng không dám nói rõ.

Liễu Hàn Yên nháy mắt, nói:

- Trước kia em nói với anh rồi, có thể tìm phụ nữ bên ngoài đúng không, chỉ cần anh cảm thấy những người phụ nữ đó không gây phiền phức cho anh là được.

Tần Xuyên nghi ngờ nói:

- Em thật sự không ngại?

Liễu Hàn Yên buồn bực,

- Vì sao lại ngại? Anh là một người đàn ông bình thường, thỏa mãn nhu cầu sinh lý là bản năng của anh, giống như hổ muốn ăn thịt, nai muốn ăn cỏ thôi.

Em là vợ anh, lại không thể giải quyết giúp anh, anh đi tìm người phụ nữ khác không phải rất bình thường sao?

- Đạo lý này là đạo lý...

Tần Xuyên nghe vẫn thấy kỳ kỳ,

- Nhưng, những cặp vợ chồng khác, dù không thể làm, cũng không thoải mái được như em.

Liễu Hàn Yên quay đầu đi chỗ khác, nhàn nhạt nói:

- Người khác là người khác, em là em.

Một câu nói, đã chặn được những câu khác của Tần Xuyên.

Quay về Tần gia, dĩ nhiên cảm thấy không khí hoàn toàn khác trước đây.

Tần Xuyên vừa xuống xe, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đã đem theo một đám con cháu và người hầu Tần gia, mặt mũi tươi cười chạy ra chào đón.

- Haha, anh cả, anh với chị dâu sao giờ mới về, cơm trưa cũng chẳng về ăn!

- Đúng đấy, bọn em còn nói với mấy anh chị em khác, anh cả là người rất rộng lượng, tí nữa anh làm quen với họ nhé!

Tần Tử Việt nói.

Những anh chị em khác của Tần gia cũng đều vội vã tự giới thiệu tên mình, là người của mạch nào.

Tần Xuyên im lặng một lúc, chau mày nhìn họ,

- Này, các người đừng chắn cổng vậy chứ, để tôi vào trước đã có được không hả?

Đám con cháu Tần gia vội vàng tránh đường, nhiệt tình đón chào Tần Xuyên trở về.

Tần Xuyên nhún vai với Liễu Hàn Yên, chuyện này, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới.

Liễu Hàn Yên thì cảm thấy rất bình thường, thật ra trong suy nghĩ của cô, với thực lực của Tần Xuyên, hắn nên sớm được thừa hưởng đãi ngộ của người thừa kế này.

Lúc này Tần Cầm cũng đột nhiên từ bên trong chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất mừng rỡ:

- Anh Tần Xuyên! Chị dâu! Hai người tới rồi à, ông nội đợi ở trong lâu lắm rồi.

- Đợi lâu lắm rồi? Sao họ phải đợi, cứ ăn chút đồ nướng, uống chút Cocacola đi không được sao.

Tần Xuyên bĩu môi.

Liễu Hàn Yên kéo kéo tay áo chồng, sẳng giọng:

- Đừng nói lung tung, trưởng bối đang coi trọng anh đấy, còn nữa, họ không uống Cocacola.

Tần Xuyên cười khoan thai, thực ra hắn cũng không biết, vì sao lại gọi hắn về nữa,

Vào trong đại sảnh, ngồi trên ghế chính, dĩ nhiên là lão tổ tông Tần Tường Thụy, tiếp đến là gia chủ Tần Hán.

Đám thúc công Tần Minh, đều chia ra ngồi hai bên, dường như mười một chi mạch chính đều đã đến đầy đủ.

Còn đám vãn bối trẻ trung Tần Uy, Tần Mãnh, đều ngồi phía sau, từng cấp độ được chia rất rõ ràng.

Còn, một vài vãn bối có địa vị khá cao như Tần Hà, Tần Khải, Tần Hàng, vị trí cũng ở phía trên một chút.

- Haha, bọn trẻ về rồi.

Lão tổ tông Tần Tường Thụy nở nụ cười hòa ái trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, vẫy tay:

- Lại đây, lại đây.

Tần Xuyên buồn bực, làm sao vậy chứ, nhưng vẫn bước qua.

Tần Tường Thụy bỗng đưa tay quay, nắm lấy một tay Tần Xuyên.

Rất nhanh, Tần Xuyên hiểu được ý của ông già này, một cổ chân khí mang tính thăm do tiến vào cơ thể Tần Xuyên.

Đây là đang kiểm tra tu vi của Tần Xuyên.

Đáng tiếc, với thực lực của Tần Tường Thụy muốn kiểm tra tu vi của Tần Xuyên vẫn còn kém một chút, cộng thêm Tần Xuyên có bí quyết Thanh Liên Cửu phẩm, là công pháp che giấu chân khí cao cấp, hoàn toàn không có ý để lộ.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tần Hán, đều mang ánh mắt mong chờ lẫn tò mò, nhìn cảnh này.

Ai ngờ, Tần Tường Thụy nghi hoặc, thả tay Tần Xuyên ra,

- Đứa trẻ này, vì sao ta không thể cảm nhận được tu vi của con?

Tần Xuyên cười hì hì nói:

- Vì tu vi của con chẳng ra làm sao, không cần phải bêu xấu mình.

- Hừ, mới nổi tiếng một chút đã vểnh đuôi lên rồi.

Tần Hán ngồi bên cười mắng,

- Con cho rằng các trưởng bối ngôi đây đều ngu cả à? Trên đời này thực sự có một vài công pháp, có thể che giấu được tu vi, chẳng qua con đã luyện một trong những môn đó thôi.

- Ông đã biết sao còn hỏi con làm gì?

Tần Xuyên liếc mắt.

- Con...

Tần Hán khó thở, thằng nhóc này đúng là chẳng coi ông nội này ra gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.