Em Từng Thử Quên Anh

Chương 32: Tỉnh Lại




Edit & beta: Lá Mùa Thu

“Phá được rồi?” Hoa Khai Kham Chiết mừng phát điên, có điều vừa nhìn thấy cột máu nhân vật cuồng kiếm sĩ của Vu Phong thì suýt cười không nổi. May mà người chơi Bách Hoa Cốc phản ứng đủ nhanh, chỉ trong tích tắc, mọi trị liệu đồng loạt làm việc, soạt soạt soạt, máu liền đầy trở lại.

Nhưng cuồng kiếm sĩ của Vu Phong lại đang sửng sốt tại chỗ, như thể không hề biết rằng mạng đã được cứu mà cứ ngỡ mình về với già làng rồi.

Vu Phong thật sự tin rằng mình sẽ ngã xuống sau hit đánh này, vì thế mọi việc diễn ra trước mắt khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Một nhát chém lúc nãy của mình không đến nỗi né không được chứ? Người này…

“Thằng nhóc cậu rốt cuộc vẫn cứ nhẹ dạ…” Ngay kế tiếp Vu Phong nghe thấy cuồng kiếm sĩ Tái Thụy Nhất Hạ đứng nơi đó nói.

Hai chữ nhẹ dạ đương nhiên không phải dùng để chỉ Vu Phong.

“Ha ha.” Hoa Nhạt Mê Người nằm dưới đất cười cười, không nói gì cả.

Góc nhìn của Tái Thụy Nhất Hạ lại quay về phía Vu Phong.

“Nhóc con, Phồn Hoa Huyết Cảnh ấy, nhìn thì như ký sinh trên đấu pháp Bách Hoa của chuyên gia đạn dược, nhưng người thật sự điều khiển tiết tấu của đấu pháp này lại chính là cuồng kiếm sĩ, muốn tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh, cậu còn phải cố gắng hơn nữa!” Tôn Triết Bình nói.

Vu Phong còn chưa kịp hoàn hồn, người bên Hưng Hân dưới sự chỉ huy của Diệp Tu đã ngay hàng thẳng lối mà gia nhập cuộc chiến. Xông pha đi đầu chính là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, Ô Thiên Cơ rung một cái biến thành hình thái chiến mâu chỉ về phía trước, ánh sáng lóe lên khiến hai người Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình nhịn không nổi đều phải nheo mắt.

“Ông lại muốn gây sự thêm nữa hả?” Trương Giai Lạc kêu lên.

“Ông là đồ đạn lép, uổng công bọn này chừa sân khấu cho ông, đúng là phí thời gian, thôi mau trả lại sân khấu cho tụi tui đê!” Vừa dứt lời liền chọt chiến mâu tới, Trương Giai Lạc cho rằng hắn muốn đánh thật, vội điều khiển Hoa Nhạt Mê Người lăn qua một bên, ai ngờ cú đâm kia chỉ là làm màu, Quân Mạc Tiếu đã lách người, từ sau lưng có một nắm cát ném tới, Bánh Bao Xâm Lấn vào trận.

Trương Giai Lạc né cực nhanh, còn cuồng kiếm sĩ của Vu Phong vẫn đứng đó ngơ ngác, lập tức bị nắm cát quăng vô mặt. Màn hình của Vu Phong tối sầm, rơi vào trạng thái mù tạm thời, nhờ đó mà giật mồng tỉnh mộng. Nhưng lúc này đã chẳng thấy mô tê gì, cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ có mấy giọng nói truyền vào tai.

“Muốn phá Phồn Hoa Huyết Cảnh của tụi tui lần nữa hả?” Vu Phong nghe thấy Trương Giai Lạc la lên.

“Ha ha, tin tức của ông quá chậm lụt. Lão Tôn, ông đứng xa ra chút, lỡ đánh trúng ông thì tui ngại lắm.” Diệp Tu trả lời.

Trương Giai Lạc cả kinh chuyển góc nhìn, quả nhiên thấy Tái Thụy Nhất Hạ tránh qua một bên, dường như không có ý định tiếp tục cùng hắn kề vai chiến đấu. Mà lúc này, Trương Giai Lạc rốt cuộc đã để ý thấy tên công hội trên đỉnh đầu Tái Thụy Nhất Hạ: Nghĩa Trảm Thiên Hạ.

Chỉ trong chớp mắt, Trương Giai Lạc liền hiểu ra rồi.

Sau đó, Nghênh Phong Bố Trận triệu hồi một màn Mưa Hỗn Loạn, Một Tấc Tro thả một cái Băng Trận, thú triệu hồi của Muội Quang xếp hàng tấn công vào miền ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa, Hiểu Thương và Trục Yên Hà mỗi người hướng lên trời nổ một phát Pháo Hỏa Tiễn. Quả pháo nổ tung giữa không trung, một rừng hỏa tiễn dày đặc rơi xuống phía này.

Trương Giai Lạc không nhiều lời nữa, Hoa Nhạt Mê Người linh hoạt di chuyển qua lại giữa làn công kích. Cuồng kiếm sĩ của Vu Phong thì mass thảm, chỉ vì thất thần trúng một chiêu Ném Cát rơi vào trạng thái mù, kinh nghiệm có phong phú hơn nữa cũng không cách nào đề phòng tấn công đột ngột từ bốn phương tám hướng. Cũng may, từ khi cuồng kiếm sĩ của Vu Phong một nhát kiếm rạch ngang Phồn Hoa Huyết Cảnh, Vu Phong đã trở thành đại thần chân chính mà người Bách Hoa nhìn nhận. Người chơi Bách Hoa cuối cùng vẫn chả nhớ nổi họ đến đây là để cướp BOSS, ai nấy liều mạng nhào lên chỉ để cứu đại thần nhà mình về, nhân tiện cũng rất vui lòng cho Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc vài cú cho đẹp mặt.

Dưới tình cảnh này, có thể tưởng tượng được Trương Giai Lạc sẽ gặp phải bao nhiêu gian nan. Người chơi Bách Hoa thì dễ giải quyết rồi, nhưng đội ngũ Hưng Hân dưới sự chỉ huy của Diệp Tu mới thật sự làm khó hắn.

Né trái né phải cũng trốn không hết lượng công kích quá dày, cột máu của Hoa Nhạt Mê Người không ngừng giảm xuống. Giữa loạn chiến, Trương Giai Lạc mơ hồ có chút ngơ ngác hoảng hốt, một đợt tấn công lại ập đến, mắt thấy đã không kịp phản ứng, đột nhiên từ bên hông có một bóng người xông tới, Hoa Nhạt Mê Người lần thứ hai được cứu đi.

Hắn vội quay góc nhìn, thấy rõ người nọ.

Là lưu manh của Lâm Kính Ngôn.

Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Không sai, người này mới là đồng đội hiện tại của hắn, là đồng bọn thật sự có thể dựa dẫm lẫn nhau trên chiến trường.

Trương Giai Lạc phóng mắt nhìn vào trận, Tái Thụy Nhất Hạ của Tôn Triết Bình đã bị chiến cuộc ngăn đến một đầu khác, đang ở nơi đó vung cao trọng kiếm.

Ký ức của Trương Giai Lạc bỗng quay về mùa hè của nhiều năm trước, dường như cũng là một trận hỗn chiến như thế này, chỉ còn hai người sống sót đến cuối cùng. Thiếu niên vai vác trọng kiếm cũng như hiện tại, mở trạng thái cuồng bạo phóng đến trước mặt hắn. Đã không còn chút thể lực nào để tiếp tục đánh, Trương Giai Lạc cho rằng mình chắc chắn phải chết, nào ngờ chỉ nghe thấy người kia nói một câu: “Hey, kỹ thuật của cậu có vẻ không tệ, chúng ta cùng nhau tạo thành một tổ hợp không?”

Năm đó, hai người cùng nhau gia nhập chiến đội Bách Hoa, thành lập tổ hợp Song Hoa, nghiên cứu đặc điểm của nhau, tìm kiếm đấu pháp hợp tác. Năm kế tiếp, Phồn Hoa Huyết Cảnh, chấn động toàn giới Vinh Quang…

Mà hôm nay, chiến trường vẫn hỗn loạn như ngày xưa ấy, hai người lại đã mỗi người một phương. Đấu pháp Bách Hoa vẫn còn đó rực rỡ, sắc máu trọng kiếm vẫn còn đó điên cuồng, nhưng lộng lẫy của Phồn Hoa Huyết Cảnh, cuối cùng sẽ không tái hiện thêm lần nào nữa.

Tạm biệt!

Hệt như lúc nãy giơ cao súng mà nhắm vào công hội Bách Hoa Cốc, Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc đưa tay phải lên, một phát súng chuẩn xác bắn về phía Tái Thụy Nhất Hạ ở đầu bên kia chiến trường.

Một đóa hoa máu bung ra, nở rộ rực rỡ nơi viên đạn xuyên vào người Tái Thụy Nhất Hạ, trọng kiếm của Tái Thụy Nhất Hạ thét lớn, hướng về bên này chém ra một nhát Huyết Ảnh Cuồng Đao, người cản trước mặt, lập tức bị một kiếm chém bay. Gương mặt nhân vật Tái Thụy Nhất Hạ nào có cảm xúc gì, nhưng Trương Giai Lạc lại dường như nhìn thấy một vạt ý cười trên đó. Trọng kiếm gác vai, tiêu sái quay người.

“Chạy!” Trương Giai Lạc cuối cùng cũng triệt để giã biệt quá khứ, quay về trạng thái phóng khoáng cởi mở vốn có. Hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng, cứ đâm đầu vào cuộc chiến hỗn loạn này sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người đều đến đây để cướp BOSS, BOSS đâu? Đang tâm sự với Trung Thảo Đường bên kia kìa! Một đám người bên này tự nhiên nhào vào ẩu đả lẫn nhau là what the hợi! Do đó hắn lập tức kêu Lâm Kính Ngôn lượn gấp.

Nhưng hai người muốn lượn, Hưng Hân đâu có cho, chết sống níu quần hổng buông.

“Tui nói ông già lú lẫn rồi hả, cứ bám lấy tụi tui làm gì vậy?” Trương Giai Lạc ấm ức quá chừng, quay về phía Quân Mạc Tiếu mà mắng.

“Ông mới chân run mắt mờ đó! Bộ tụi tui chỉ bám ông thôi hả?” Diệp Tu bắn trả.

Trương Giai Lạc nhìn kỹ, Hưng Hân đúng là không chỉ nhây với bọn họ. Bất kỳ nhân vật nào của tuyển thủ chuyên nghiệp vào game, chỉ cần là đi ngang qua, dù có chọc trúng Hưng Hân hay không cũng đều sẽ bị Hưng Hân chủ động tấn công phá rối.

“Quá đê tiện!” Trương Giai Lạc thán phục.

Lâm Kính Ngôn cũng hết hiểu nổi: “Cậu nói coi sao phải chơi đê tiện dữ vậy chứ?”

Phương pháp luyện binh tập huấn thô bạo như của Hưng Hân đã không còn nằm trong phạm vi tưởng tượng của các tuyển thủ chuyên nghiệp thường làm việc theo cơ chế hệ thống nữa rồi.

“Không thể để tụi nó cứ báo đời thế này được!” Trương Giai Lạc nói.

“Nhưng mà nhìn họ hả hê chưa kìa, tôi cứ cảm thấy nếu tụi mình chủ động tấn công có khi còn hợp ý người ta không chừng!” Lâm Kính Ngôn nói.

“Chẳng lẽ là dương đông kích tây!” Trương Giai Lạc bắt đầu suy xét trên góc nhìn chiến thuật.

“Điệu hổ ly sơn?” Lâm Kính Ngôn bổ sung.

Dứt lời, hai người đều chuyển góc nhìn về phía Trung Thảo Đường bên kia, quân đoàn các công hội thuộc phe đồng minh của Hưng Hân đang chuẩn bị bao vây từ bốn phía.

“Đúng thiệt bây ơi!” Hai người cùng nhau vỗ đùi cái bép, cuộc luyện binh tập huấn hạng nặng của Hưng Hân lập tức bị họ suy diễn thành mưu đồ kiềm hãm tuyển thủ chuyên nghiệp các nhà, để đám cao thủ không thể rảnh tay đi giành BOSS.

Hai vị đại thần danh tiếng lâu năm có kinh nghiệm đầy mình, tự cho rằng đã nhìn thấu quỷ kế của Diệp Tu, dĩ nhiên sẽ không chịu rơi vào bẫy rập, muốn bằng mọi giá phải thoát thân về với cuộc chiến cướp BOSS bên kia.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp không chịu hợp tác làm Hưng Hân khổ quá, thôi thì bao vây chặn đường các kiểu cũng tính là giao thủ với đại thần, coi như vẫn tích lũy được kinh nghiệm đối chiến trình độ cao đi!

Hai người của Bá Đồ bị đeo bám dữ dội, Vu Phong của Bách Hoa thì xui xẻo bị quấn xuống vũng lầy, thêm một người nữa là Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ từ đầu tới giờ chưa hề thoát nổi vòng vây. Mà sau khi kiếm khách của Lư Hãn Văn bị xử đẹp, chú em này cứ một mực bơm bong bóng thoại “Báo thù báo thù báo thù!”, ép cho Hưng Hân tay chân luống cuống hết mấy lần.

Còn Tôn Tường vừa bước chân vô chiến trường là đã chủ động nhập bọn, nhưng rốt cuộc Tiêu Thời Khâm cũng chọn đúng thời cơ khuyên được cậu ta vác cây về.

Người Gia Thế không dây vào, những công hội đứng ngoài như Luân Hồi, Yên Vũ Lâu từ đầu tới chót chỉ ngồi đó quan sát, bây giờ mới ra tay thì càng êm thắm hơn. Tuyển thủ chuyên nghiệp của hai nhà này đều tránh cho xa đám Hưng Hân đang chơi trét bùn loạn xạ bên kia mà vòng qua phía Trung Thảo Đường.

Áp lực đổ xuống đầu Trung Thảo Đường tăng gấp bội, quá trời công hội, quá trời tuyển thủ chuyên nghiệp cùng lúc nhắm vào bọn họ, cho dù đang có đại thần tọa trấn cũng đỡ bằng nồi. Nhưng nếu Vương Kiệt Hi không đoán trước được vụ này thì cũng thật uổng phí cái danh hiệu người đàn ông giành được hai cúp tổng quán quân, suýt nữa còn xây nên cả một sự nghiệp vĩ đại như của Gia Thế.

Các công hội, các tuyển thủ chuyên nghiệp vừa nhào lên bao vây, Trung Thảo Đường đã lập tức chủ động nhường ra một con đường. Tuy nhiên, con đường này không phải để đón chào mà là để tiễn đưa. Chỉ thấy ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi cưỡi chổi vèo một cái bay ra ngoài, sau đó di chuyển bằng những cách rất quái dị giữa biển người. Mà phía sau đuôi chổi, anh ta lại đang kéo theo con BOSS Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn ở một khoảng cách ổn định không xa không gần.

Các công hội nhìn thấy cảnh này, lập tức hai hàng lệ chảy ròng ròng. Rõ ràng thù hận lớn nhất của Sa Hàn đang thuộc về ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi. Theo đấu pháp thông thường, cần phải tiêu diệt người nắm giữ thù hận lớn nhất mới có thể đoạt được thù hận vào tay mình. Nhưng bây giờ người đó lại chính là Ma Thuật Sư nổi tiếng quỷ dị nhất liên minh đó! Nói thử coi có mấy người có thể bắt được ổng hả?

Cặp chị em mới gia nhập Yên Vũ là nghé mới sinh không biết sợ cọp, điều khiển hai thiện xạ đồng loạt xông lên muốn chặn đường. Hậu quả là ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi liên tục đổi hướng bay chừng mấy góc vuông, thêm mấy động tác giả như đang đổi hướng thì đột ngột ngắt bỏ, hai em gái chạy theo tới choáng váng mặt mày. Mới vừa hoàn hồn đã bị Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn đi ngang tiện tay cho mỗi em một dao.

Lực sát thương của BOSS hoang dã cấp 75 đâu phải đùa? Nhát dao nhìn có vẻ đơn giản kia suýt nữa đã cho hai em gái một hit về làng, em nào cũng bay mất vía, có muốn tiếp tục cản đường Vương Kiệt Hi cũng phải cẩn thận hơn nhiều, chỉ đứng xa xa mà tấn công. Nhưng ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi cứ đâm bên đông chui bên tây giữa biển người, mấy đòn tấn công từ xa chỉ bắn trúng người thuộc công hội các nhà khác.

Đám tuyển thủ chuyên nghiệp có mặt ở đây, ai nấy đều thương hại mà nhìn cặp chị em này.

Người mới a, rốt cuộc vẫn còn non lắm, bị Vương Kiệt Hi xoay mòng mòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.