Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 67: Tình cảm ám muội (Hai)




Lục Trình Vũ, Hứa Khả và Lôi Viễn từng trải qua khoảng thời gian ba năm cùng một ngôi trường cấp ba.

Lúc đó, tình bạn giữa các cậu con trai bắt đầu vô cùng đơn giản, có lẽ nguyên do là bởi một trận bóng vô cùng thoải mái, có lẽ là sở thích chung đối với một cô diễn viên AV nào đó, hoặc là vào giờ nghỉ trưa, cùng trốn phía sau phòng học phì phèo điếu thuốc và thảo luận vóc dáng cô bạn trong lớp bị ban giám hiệu nhà trường bắt chỉnh đốn lại, sau đó bị chụp mũ là tác phong lớp không nghiêm chỉnh. Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm là một soái ca trẻ tuổi dạy môn Vật lý, lòng yêu nghề cực cao và khát vọng phát triển sự nghiệp giáo dục nước nhà, cảm nhận một cách sâu sắc bản thân không còn chút thể diện nào, thế là không màng đến tình nghĩa huynh đệ đã từng cùng nhau đá bóng, bắt bọn họ viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ và mời phụ huynh.

Sau này, họ bắt đầu gọi Hứa Khả là “Tiểu Cường”, vì bố cậu trước giờ chưa từng lộ diện. Cậu nói, bố mẹ cậu đã ly hôn, cậu sống một mình. Thế giới của một người, muốn lên mạng thì lên mạng, muốn tán gái thì tán gái, xem phim con heo cũng không cần phải lo lắng sợ hãi, thức khuya, không ăn sáng cũng không ai cằn nhằn, sự tự do này, đối với những thằng oắt con đang trong thời kỳ nổi loạn nhưng lại bị bố mẹ quản thúc mà nói, là một điều cực kỳ khiến người khác ngưỡng mộ. Từ đấy, hình tượng của người nào đó phút chốc trở nên cao lớn hơn. Hơn nữa, thành tích môn Vật lý của Hứa Khả tương đối tốt, về chuyện mời phụ huynh cuối cùng cũng bỏ ngõ.

Mấy người họ cũng vì vậy mà có được cứ điểm hoạt động mới, đó chính là cái ổ chó của Hứa Khả.

Lục Trình Vũ còn nhớ, lúc đó, cuốn “Trăm năm cô đơn” đang lặng lẽ nằm trên bàn học của Hứa Khả, số lần giở đọc của nó thậm chí còn nhiều hơn sách Vật lý của Hứa Khả. Lục Trình Vũ tiện tay cầm lên xem, từ trong trang sách rơi ra tấm ảnh một người con gái. Cậu không nhớ rõ hình dáng cô gái đó, nhưng lại nhớ trên trang sách viết là: “Người đầu tiên trong gia tộc sẽ bị cột trên thân cây, người cuối cùng trong gia tộc sẽ bị kiến ăn.”

(“Trăm năm cô đơn”: là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez)

Cậu hiếu kỳ hỏi, tại sao người cuối cùng lại sẽ bị kiến ăn.

Hứa Khả nói, đó là đứa bé duy nhất trong gia tộc được sinh ra bởi tình yêu trong vòng một trăm năm nay, song, cậu ta cũng là kết tinh bởi sự loạn luân của bố mẹ…

Lục Trình Vũ không thích bi kịch, không thích kiểu tình cảm phức tạp rối bời này, cậu thích xem phim kinh dị và Đại Thoại Tây Du hơn, trong cuộc sống có rất nhiều việc thú vị có thể làm, cậu không muốn lãng phí thời gian trong những câu chuyện khiến người khác chán nản, thế là cậu ném cuốn sách đó sang một bên. Nhưng tấm hình của cô gái ấy lại được Hứa Khả cẩn thận nhặt lên.

Nhiều năm sau, khi Lục Trình Vũ một lần nữa nhìn thấy Khương Doãn Nặc, một góc nào đó phủ đầy bụi trong trí nhớ dần dần hé lộ.

Hứa Khả nhận được điện thoại của Lục Trình Vũ, không biết cậu ta tìm mình có chuyện gì, thầm nghĩ đánh xong ván này rồi đi gặp cậu ta. Song, cả buổi tối cậu bồn chồn bất an, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra được, thế là hi sinh oanh liệt trong CS, khiến cho Chu Tiểu Toàn ở bên cạnh không nhịn được oán trách. Tâm trạng phiền não, kết quả thảm bại nhưng lại dấy lên dục vọng chiến thắng của cậu, hết lần này đến lần khác tập trung chiến đấu, lại hết lần này đến lần khác chết đi, cho đến khi muốn đập bàn phím để giải hận. Lúc này, điện thoại rung nhiều lần cho đến khi pin cạn, thế là cậu đem sai lầm của mình trong game đổ lỗi cho việc này.

Lục Trình Vũ đứng trước cửa quán bar hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn Khương Doãn Nặc ở bên trong, tửu lượng của cô đúng là rất được, uống nhiều như vậy mà không ngã, còn không quên lịch sự từ chối mấy gã xung quanh đến bắt chuyện. Cậu ngẫm nghĩ xem có cần vào trong, trực tiếp đánh ngất cô gái ngang bướng đó rồi đưa về hay không. Trách ai chứ, muốn trách thì trách bản thân cậu không giỏi giang.

Khương Doãn Nặc ngó đồng hồ trên tường, bất giác muốn cười, trong lòng nghĩ đúng là xui xẻo thật.

Cô tính tiền, bước ra khỏi bar, bước chân hơi loạng choạng.

“Sao cậu vẫn còn ở đây”, cô nheo mắt, nhìn rõ người trước mặt là Lục Trình Vũ.

“Cậu uống đã rồi à”, Lục Trình Vũ đưa tay đỡ vai cô, “Để cậu lại một mình ở đây, mình không thể báo cáo với người ta”.

Khương Doãn Nặc hỏi, “Cậu phải báo cáo với ai, bố mẹ sớm đã không quản mình rồi. Còn ai nữa, em trai mình? Thằng nhóc đó?” Cô khẽ cười hai tiếng.

Lục Trình Vũ bất giác nắm chặt vai cô, nói bên tai cô, “Mình không thể đối với bản thân…”, cậu đột nhiên nhìn thấy bóng người đứng lặng dưới ánh đèn đường, hai tay người ấy chọc vào túi quần dài, đang nhìn thẳng hai người họ. Lục Trình Vũ nhếch khóe miệng, “Mình không thể báo cáo với bản thân”.

Hứa Khả đợi họ đến gần, nói với Khương Doãn Nặc, “Đã mấy giờ rồi mà còn lang thang ở bên ngoài?”

“Nói bản thân cậu ấy”, Khương Doãn Nặc quay đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Lục Trình Vũ.

Hứa Khả vừa chơi CS thua xong đã một bụng tức, quay lại nhà trọ lại phát hiện Khương Doãn Nặc không có trong phòng, lại bắt đầu sốt ruột, đột nhiên nhớ lại trong điện thoại Lục Trình Vũ có nhắc đến quán bar, bấy giờ mới vội vàng chạy đến. Hứa Khả nhìn bộ dạng say rượu của cô thì lúc này không thèm để ý tới cô nữa, quay lại nhìn về phía Lục Trình Vũ, “Tìm tôi có chuyện gì, điện thoại bị cậu gọi nổ máy luôn rồi”, lòng thầm nghĩ không phải thằng nhóc này gọi cậu đến xem kịch đấy chứ.

Lục Trình Vũ thanh minh, “Tôi mới gọi cho cậu có hai lần thôi nhé, mẹ nó cậu còn tắt máy nữa”.

“Gì mà mới có hai lần, không phải bị cậu gọi cho hết pin luôn hay sao”, lúc đó trong lòng Hứa Khả đang bực dọc, vốn không nhận ra tín hiệu pin.

Đầu óc Lục Trình Vũ xoay chuyển rất nhanh, cậu cúi đầu nhìn Khương Doãn Nặc.

Biểu cảm của cô hơi mất tự nhiên.

“Tôi đi mua hộp thuốc, hai cậu về trước đi”, cậu buông tay ra, thầm nghĩ, muộn thế này rồi ở nơi hoang vu hẻo lánh này đi đâu để mua thuốc chứ.

Khương Doãn Nặc cảm thấy hơi chóng mặt, đứng ngẩn ở đó.

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì”, Hứa Khả hình như hơi mất kiên nhẫn.

Khương Doãn Nặc thở dài, dường như không lê bước nổi.

Hứa Khả lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô, bước về phía trước, cũng mặc kệ cô có theo kịp hay không.

Khương Doãn Nặc đi như chạy ở phía sau, mắt cá chân bị dây giày cao gót siết chặt đau vô cùng. Cô dứt khoát ôm lấy cánh tay cậu, song cậu lại không hề có ý nhân nhượng, cô không nhịn được tức giận, cắn một cái lên cánh tay cậu.

Quả nhiên Hứa Khả bước chậm lại, quay đầu nhìn cô, “Chị tuổi Chó à, thích cắn người thế”.

“Cậu đến muộn”, cô nói khẽ, mặt hơi nóng lên.

Cậu nhìn cô một cái, nhưng không nói gì.

Tâm tư Khương Doãn Nặc hiếm khi mới chuyển ngoặt một lần, nhưng lại bị người ta làm lơ như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy hơi nản lòng, thế là dừng lại không đi nữa.

Hứa Khả quay người, “Lại sao nữa vậy?”

“Cậu đi một mình đi, chân tôi đau”, cô loạng choạng ngồi xuống tháo dây giày.

Hứa Khả nhìn chằm chằm đôi giày cao gót nhỏ xíu nhọn hoắt đó, “Chị mua giày kiểu gì thế, tự ngược đãi mình à”.

Cô xách giày chân trần đứng trên đất, thở hổn hển bước về trước. Đôi bàn chân cô nhanh nhẹn nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo hơi chói mắt, ngón chân mượt mà, móng chân cắt tỉa nhẵn bóng gọn gàng, bên trên sơn một lớp màu tím nhạt, tỏa sáng lấp lánh trong suốt rực rỡ giống như những hạt nho. Chỉ tiếc là, chỗ mắt cá chân rải rác mấy vết đỏ nho nhỏ.

Hứa Khả khom lưng, bế cô lên.

Đi qua đại sảnh, đi vào thang máy, bước vào phòng.

“Chết tiệt, mệt chết tôi rồi”, cậu hơi thở gấp đặt cô xuống.

Khương Doãn Nặc đỏ mặt tim đập nhanh, đầu nặng chân nhẹ, nhất thời đứng không vững, đưa tay đặt lên vai Hứa Khả, “Thằng nhóc xấu xa”, cô khẽ mắng một câu.

Hứa Khả gỡ tay cô ra, đi vào trong phòng.

Cậu có thái độ gì vậy? Việc này đâu đến lượt cậu tức giận. Khương Doãn Nặc níu góc áo cậu, cơn giận trong lòng lúc này hoàn toàn bộc phát, “Cậu có ý gì thế, không nghe điện thoại của tôi thì thôi, đến tối là chạy ra ngoài đi tán gái, cậu là người sói sao?”

Hứa Khả quay người nhìn cô.

“Cậu, cậu là đồ ngựa giống quan hệ bừa bãi trọng sắc khinh bạn…”, Khương Doãn Nặc đoán rằng người nào đó sắp bùng nổ rồi, dứt khoát nhắm mắt nói một hơi, toàn những lời khó nghe, nói đến khi không còn từ nào để nói, lại không chịu tỏ vẻ yếu đuối, thế là nhỏ giọng làu bàu, “Đều tại cậu, hại tôi uống nhiều rượu như vậy, khó chịu chết được, còn không nghe điện thoại của tôi, cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì chứ…”

“Tôi bảo chị đi uống rượu?”, Hứa Khả bước tới gần cô, vẻ mặt bình tĩnh.

“Chính là cậu, tôi đánh cược với bản thân, kết quả tôi đã thua”, hình như cô mệt rồi, khép nửa mắt lại, nhẹ nhàng tựa lên vai cậu.

“Đánh cược gì cơ?” Giọng cậu trầm thấp mà dịu dàng, tựa như có mê lực vỗ về lòng người.

“Chính là… trước khi tôi uống say, cậu sẽ tìm đến tôi…”, cô đột nhiên nhắm mắt cúi đầu nấc lên hai tiếng, một tay vẫn níu chặt góc áo cậu, vẻ mặt hơi hoảng sợ bất lực, giống như đứa trẻ chia lìa người thân trên con phố lớn giữa biển người, “Nhưng cậu lại ở bên cạnh người khác… Ừm, có phải cậu không thèm quan tâm đến tôi nữa…”

Trong lòng Hứa Khả trở nên ấm áp, dang tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Có phải chị không thích tôi ở cùng người khác?”

“Ừ.”

“Có phải chị không thích xa tôi?”

“Ừ.”

“Có phải chị không thích… tôi là em trai chị?”

“…”

Không nghe thấy câu trả lời của cô, cậu bất giác hơi sốt ruột, khẽ ôm cô lay lay, “Nói gì đi chứ”.

Cô ngọ nguậy trong lòng cậu, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, tiếng thở dần đều đều im ắng.

“Đứng mà cũng ngủ được sao?”

Cậu bế cô đến giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.

Dưới ánh trăng, gương mặt cô dịu dàng xinh đẹp, giống như cõi mộng.

Cứ ở bên nhau thế này, chỉ vài phút thôi cũng được, cậu nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.