Em Trai Là Đại Boss

Chương 36




“Ngươi chỉ được phép nhìn ta như vậy, không được nhìn người khác.”

Những lời này thấp trầm âm lãnh, lại lộ ra một chút ôn nhu, cứ như vậy quanh quẩn ở bên tai A Nghiên.

con ngươi sâu thẳm như biển, đen tối khó hiểu ngay trước mắt, khoảng cách gần gụi, nháy lông mi một chút đã có thể chạm vào nhau.

A Nghiên cũng không hiểu Tiêu Đạc, cho tới bây giờ không hiểu —— bằng không nàng cũng sẽ không một hơi chết bảy lần liền.

Bất quá hiện tại, nàng dường như cảm giác được cái gì.

Hơi hơi rũ mắt xuống, nàng nhớ tới Sài đại quản gia.

Vô luận như thế nào, đây mới là uy hiếp trực tiếp nhất, đầu tiên mình hẳn là phải trừ bỏ người này.

binh pháp Tôn Tử, kế thứ hai đó là... Mượn đao giết người...

”Ngươi đang nghĩ cái gì?” thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, bàn tay to với xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng giữ cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, không cho nàng tránh né, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.

”Ta... Ta nghĩ... Sài đại quản gia...”A Nghiên do dự, chung quy cũng nói ra miệng.

”Sài đại quản gia?” Tiêu Đạc nhíu mày, chậm rì rì hỏi lại như vậy, hắn cơ hồ cho rằng mình nghe lầm. Sài đại quản gia so với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sẽ đẹp hơn sao?

”Ân, đúng vậy! Kỳ thật con người Sài đại quản gia thật không tệ!”A Nghiên thuận thế nằm sấp trong ngực hắn, mềm mại ôm lòng hắn, mềm giọng nhỏ nhẹ nói như vậy.

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn tiểu cô nương nhu thuận trong lòng mình, nghe câu nàng vừa mới nói, lập tức nhíu mày, khóe môi cũng co rúm lại.

Giờ khắc này, không có ai biết, trong lòng hắn có cảm tưởng gì.

A Nghiên lặng lẽ ngẩng lên, cẩn thận đánh giá Tiêu Đạc, thấy cằm hắn nháy mắt căng thẳng, không khỏi âm thầm thích thú trong lòng.

Ha ha, quả nhiên là bình dấm chua.

Bên môi nàng nổi lên nụ cười, trong lòng âm thầm nghĩ, về sau không có việc gì cứ khen Sài đại quản gia vài câu. Sài đại quản gia kỳ thật bộ dạng rất khí khái nam tử, Sài đại quản gia gừng càng già càng cay vừa thấy chính là xương cốt tốt, Sài đại quản gia xử sự chu đáo, Sài đại quản gia tuy rằng nhiều tuổi, nhưng bộ dáng xem ra rất là săn sóc đâu, lúc không có việc gì nói chuyện bọn họ trong thôn, cô nương nhà ai nhà ai nhà ai gả cho một lão nhân, người khác chỉ cho rằng nàng sống mỗi ngày đều phải khóc, ai biết lão nhân kia đau sủng nàng như thế nào như thế nào, mặc vàng mang bạc ăn thơm uống cay, bưng trà rót nước nhún nhường dỗ dành... Như vậy nói ra một phen, chỉ bằng Tiêu Đạc bình dấm chua lớn ngàn năm, đến nữ nhân cũng ăn dấm, bảo đảm khiến hắn đối với Sài đại quản gia càng nhìn càng không vừa mắt!

Tiêu Đạc buông con ngươi xuống, xem A Nghiên cười đến hai mắt tỏa ánh sáng, hơi nhíu mày, không vui hỏi: “Hiện tại ngươi đang nghĩ Sài đại quản gia hay là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?”

A Nghiên cười nhìn, đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cực kì không vui, biết chuyện này cũng không thể nóng vội, lập tức vội từ mình lớn mật ôm cổ hắn, mềm giọng làm nũng nói: “Không có, không có, hiện tại ai cũng không nghĩ, thân là đầu bếp nữ của gia, ta đương nhiên một lòng chỉ nghĩ đến gia!”

Đáng thương Tiêu Đạc bình thường có bao giờ thấy A Nghiên đối với mình vẻ mặt ôn hoà mi cười mắt to như thế, thậm chí còn ôm cổ làm nũng, ngữ điệu nàng mềm yếu, lòng tràn đầy ỷ lại cùng vui mừng, thật sự là có thể biến thép cứng luyện trăm ngày thành vòng chỉ mềm mại.

không vui trên mặt Tiêu Đạc nhất thời tan thành mây khói, thay thế là sung sướng bay vào đáy mắt.

Hắn nâng tay lên, xoa xoa tóc A Nghiên, bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười không có cách nào ức chế.

*****************************

Đã nhiều ngày trời càng lạnh hơn, cứ một ngày này sáng sớm thức dậy, phát hiện bên ngoài một tầng bông tuyết bay múa.

tuyết rơi sạch sẽ hoàn mỹ giống như bươm bướm trắng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rơi xuống, cứ như vậy rắc lên toàn bộ hậu viện. Vô luận là cây khô cành tàn, hay là tùng xanh bách biếc, hoặc là dòng nước chảy, tất cả đều bao phủ một tầng lụa trắng mơ hồ mông lung.

”Sợ là sắp đông cứng.”A Nghiên đẩy cửa sổ ra xem tuyế bên ngoài t, không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.

Tiêu Đạc đi tới, cùng nàng đứng song song trước cửa sổ xem tuyết bên ngoài, nhìn vài lần, chỉ cảm thấy sống không ý nghĩa, liền thu hồi ánh mắt, nhìn nàng.

Hắn thích nhìn nàng, nhìn trăm lần không chán.

Thế gian dù có trăm ngàn loại tư thái, hắn chính là thích một mình nàng thôi.

”Vì sao trên người ngươi luôn lạnh như vậy?”A Nghiên thật sự buồn bực, hắn chỉ cần vừa tới gần mình, mình liền cảm thấy cả người phiếm lãnh. Thực sự, hắn người này không có lúc nào không tản ra một loại hàn khí lạnh thấu xương, mùa hè còn tốt, đến giờ thời tiết vào đông rét lạnh, thật sự làm cho người ta không thể thoải mái.

Chẳng lẽ là giết người quá nhiều? A Nghiên âm thầm cân nhắc.

”Ngươi cảm thấy lạnh?” Tiêu Đạc vốn sẽ nắm tay nàng, nghe thế, lập tức dừng động tác lại.

”Ân, hơi lạnh.”A Nghiên nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói: “Ta thấy Sài đại quản gia mỗi ngày cười hề hề, làm cho người ta vừa gặp liền cảm thấy ấm áp, thật giống như hương vị vào đông được mặt trời chiếu lên người, thực làm cho người ta thích đâu.”

”Phải không?” Tiêu Đạc nhíu mày, mặt mày lạnh hơn.

”Đúng vậy, Sài đại quản gia nhìn mập mạp, bình thường hơi béo, sờ lên cũng nóng ấm.”A Nghiên tiếp tục nạp nguyên liệu.

”Ngươi đã sờ qua?” mâu quang Tiêu Đạc nhiễm hàn khí, thanh âm cơ hồ đã như từ trong hàm răng phát ra.

”mới nhìn thôi, còn chưa sờ qua.”A Nghiên nháy mắt mấy cái, đưa ra đáp án ba phải, thế nào cũng được khiến người ta mơ màng vô hạn.

”Ngươi muốn sờ?” Tiêu Đạc giận quá hóa cười, bên môi gợi lên ý cười nhìn như vô hại, dường như nếu nàng thật muốn sờ, hắn sẽ để nàng sờ.

”Người ta cũng không phải là người nào của ta, sờ cái gì mà sờ!”A Nghiên phất tay áo, chạy đến trước bàn gỗ: “Ta đói bụng, đi phòng bếp xem ở thôn trang tặng nguyên liệu nấu ăn ngon gì, ta phải nấu cơm!”

Nói xong này, ra vẻ vô sự chạy đi.

Chỉ lưu lại Tiêu Đạc tại chỗ, nhìn chằm chằm bông tuyết tung bay bên ngoài, nhìn thật lâu, nhìn A Nghiên phủ thêm áo lông dầy, mang theo bọn nha hoàn đi về phòng bếp, nhìn thân ảnh nàng bé bỏng cuối cùng biến mất bên trong bông tuyết mờ mịt.

”Gọi Sài Hỏa.” ngữ điệu lạnh lùng nguy hiểm ra lệnh như vậy.

Ít lâu sau, vị quản gia họ Sài tên Hỏa đến, quỳ tại chỗ, cũng không biết vì sao bỗng nhiên chủ tử triệu kiến.

”Ngươi thực thích cười?” Tiêu Đạc nhìn cũng không nhìn Sài đại quản gia, giọng nói thanh lãnh, sâu xa khó hiểu.

”Này này này...” Thích cười, có gì sai sao? Sài đại quản gia quỳ tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

”Ngươi có chút béo?” Tiêu Đạc nhíu mày, trong thanh âm tràn ngập trào phúng.

”Vâng, vâng có chút béo...” Sài đại quản gia càng thêm không hiểu, đây là ý tứ gì?

”Tay ngươi thực ấm áp?” Lúc Tiêu Đạc hỏi ra cái này, đôi tay bị A Nghiên ghét bỏ không tự giác nắm chặt.

”Ấm... Ấm áp...” Sài đại quản gia tinh tường ý thức được chủ nhân nhà mình đang giận mình, nhưng vì sao đâu? Hắn nghĩ mãi không ra!

”Ngươi trước kia đối với Sài phu nhân săn sóc sao?” Tiêu Đạc híp lại con ngươi, tiếp tục hỏi.

”Phu nhân?” Sài đại quản gia tâm tư đại động, trong đầu vội quay ngược trở lại, giật mình hiểu rõ.

Nhớ ngày đó phu nhân nhà mình bạo bệnh mà chết, từng có hạ nhân đồn đãi nàng là vì trúng độc mà chết, thậm chí có người thầm nghi ngờ mình muốn nạp tiểu thiếp, phu nhân không cho, vì thế hại phu nhân nhà mình.

Chẳng lẽ... Cửu gia đã biết chuyện này, nghe tin đồn đãi, cho rằng mình thế nhưng độc hại phu nhân nhà mình?

Một người nam nhân, nếu đến phu nhân cử án tề mi nhà mình còn có thể hại, kia tự nhiên là không thể được chủ tín nhiệm!

Sài đại quản gia suy nghĩ cẩn thận, vội vàng phủ phục tiến lên, khóc lóc nức nở: “Cửu gia, ngươi hỏi thế này, Sài Hỏa muốn nói cho minh bạch, năm đó ta cùng phu nhân nhà ta tình thâm ý đốc, lưỡng tình tương duyệt, ta đối với nàng cực kì yêu thương, phàm là ai biết, người nào mà không khen ta đối với phu nhân săn sóc tỉ mỉ, là nam nhân ở nhà sống rất tốt!”

Ai ngờ lời này hắn vừa nói ra, chỉ thấy mặt mày Tiêu Đạc dày đặc, rồi đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Sài đại quản gia, dùng ngữ khí lạnh như băng trào phúng nói: “Đúng vậy, ngươi chẳng những đối với phu nhân nhà ngươi săn sóc tỉ mỉ, còn đối với tiểu cô nương người ta phá lệ chiếu cố.”

Sài đại quản gia ngẩn ngơ: “Này, Cửu gia, đây là ý tứ gì?”

Tiêu Đạc thấy Sài đại quản gia kia vẻ mặt là bộ dáng không hiểu, lại nhớ tới lúc A Nghiên nhắc tới Sài đại quản gia đày khâm phục, trên mặt một cỗ hàn khí bắn thẳng đến Sài đại quản gia, sâm thanh ra lệnh: “Bây giờ, ngươi đi lên thôn trang, không có mệnh lệnh của ta, không được trở về.”

”Cửu... Cửu gia...” Sài đại quản gia quả thực là muốn khóc, đây là thế nào với thế nào a, hắn sao lại đắc tội vị gia này!

”Đi thôi.” Tiêu Đạc không bao giờ muốn liếc mắt một cái nhìn người này nữa.

******************************

Lúc A Nghiên biết Sài đại quản gia bị đuổi ra khỏi phủ đi thôn trang nào đó, trong lòng thật sự nhẹ thở ra.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng nghĩ, Sài đại quản gia người này vốn sẽ hại mình, nay nhìnTiêu Đạc mặc cho chính mình đắn đo, sợ là càng khó chịu, trong nhà này không biết hắn có bao nhiêu cơ sở ngầm, mình về sau càng phải cẩn thận.

Đương nhiên, nếu có thể tìm một cơ hội, làm cho Tiêu Đạc hoài nghi giết chết Sài đại quản gia, đó là không thể tốt hơn.

Bất quá trước đó, A Nghiên quyết định đem việc này trình diễn như thật.

Vì thế nghe nói Sài đại quản gia bị đuổi đi A Nghiên, thực sự ở trước mặt Tiêu Đạc hít mấy hơi thở.

”người rất tốt đâu!”A Nghiên cố ý nói như vậy.

”Ta nói, không cho ngươi ở trước mặt ta nhìn người khác, cũng không cho ngươi nói người khác tốt.” Tiêu Đạc nắm cằm nàng, thanh âm trầm lạnh mà thanh lãnh nói như vậy.

Lúc hắn nói, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang mang theo nha hoàn bưng đồ rửa mặt vào nhà.

Nàng đột nhiên nghe thế, không khỏi không rét mà run.

Tổng cảm thấy gần đây gia giống như là rất không muốn gặp nàng, lúc đầu chỉ cho rằng gia cảm thấy nàng biến dạng, nay mới biết là vì cái gì...

Nàng cúi đầu, cắn môi, yên lặng nghĩ, về sau vẫn nên cẩn thận hết sức đi...

Nàng hầu hạ Tiêu Đạc sáu năm, đã hiểu thật sâu tính tình Tiêu Đạc.

Phàm là hắn muốn gì, vậy nhất định là của hắn, một chút cũng không cho phép người khác đụng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.