Em Trai Là Đại Boss

Chương 24




Edit: Phương Quỳnh

Beta: Gấu

Tiêu Minh Lạc ở trong lòng trợn trừng mắt, tâm nói, chính ngươi cũng không một dạng sao?

Trận đấu sau một tiếng còi báo hiệu lại bắt đầu, mà trận đấu khi đó kéo dài khoảng hai giờ. Nhưng thường thường chưa đến hai giờ đã sớm có thể so sánh xong rồi, dù sao... sức chứa cũng như chịu đụng của con người là có hạn.

An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam ngồi tại khu A, trận đấu lần này do ủy viên thể dục đa mưa túc trí Tiểu A Đồng tổ chức. Anh ta đem người chia làm hai đội. Một tổ phụ trách uống cola, mà cái kia tổ còn lại là phụ trách thiết kế cùng bầy đặt xếp chai.

Chai nhiều cũng không phải là quan trọng nhất, cần nhất chính là trí nhớ tốt. Bởi vậy học sinh giỏi nhất lớp An Sơ Hạ đã bị phân đến chỗ nhóm xếp chai.

Đương nhiên, trời sanh tính hiếu động Manh Tiểu Nam cũng bị phân đến đội xếp chai.

Sauk hi phân công như vậy, một khi tổ phụ trách uống cola "Tử trận", tổ xếp chai bên này cũng phải qua uống cola hỗ trỡ.

"Này - - tôi nói Tiểu A cậu, sao phân tôi đến tổ xếp chai này chứ?" Manh Tiểu Nam có vẻ cực kỳ không vừa ý: "Tôi đã nói, tôi có thể uống rất nhiều, thật sự!"

Tiểu A nghe xong, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Manh Tiểu Nam, tiếp theo liền hiện lên vẻ mặt ghét bỏ nói: "Thôi đi, bụng cô cũng nhỏ như ngừoi cô vậy, có thể chứa nổi cola sao, vừa nghe đã không đúng rồi!"

Cách đó không xa, Tiêu Minh Lạc hạ tay áo, vẻ mặt phẫn nộ muốn xông lên: "Tên tiểu tử kia là ai? Dám dùng loại ánh mắt này đánh giá Giang Nam nhà tôi!"

Anh đang muốn xông lên đánh người, Hàn Thất Lục cũng không ngăn đón, chỉ là nói một câu: "Cậu qua đánh cậu ta đi, chỉ cần cậu đi qua, người khác khẳng định lập tức phát hiện chúng ta người trốn đến xem trận đấu rồi."

Lập tức Tiêu Minh Lạc liền dừng lại, cắn răng nhịn xuống nội tâm đang bừng bừng lửa giận.

Trận đấu chính thức bắt đầu, tại vị trí tập trung của mỗi lớp đều có xếp thành ngọn núi nhỏ thùng cola.

Manh Tiểu Nam cùng Tiểu A đàm phán không thành, cô đành phải ỉu xìu chạy đến chỗ An Sơ Hạ, trong người oán giận: "An Sơ Hạ, cậu nói bọn họ thật là không có mắt đúng không? Tớ tuy ăn không nhiều lắm, nhưng là thật sự có thể uống rất nhiều!"

An Sơ Hạ nhịn không được cười ra tiếng: "Giang Nam, cậu có thể đừng tức những chuyện nhỏ nhặt không? Đều nói chúng ta tương đương với nhau là sau sẽ qua hỗ trợ mà, bọn họ đến lúc "Tử trận" cậu không là có thể thể hiện oai phong sao? Trong phim truyền hình không phải là như vậy à? Người lợi hại nhất là người cuối cùng lên sân khấu!".

Nghe An Sơ Hạ khuyên như vậy, Manh Tiểu Nam trong lòng lập tức cân bằng rồi.

Lúc này nhóm phụ trách uống cola các học sinh đã lần lượt uống xong chai thứ nhất, An Sơ Hạ việc nhân đức không nhường ai bị đề cử thành người đáng tin cậy cho việc xếp chai lần này.

Cô lấy mấy cái chai xếp đối xứng rồi lại xếp ngược xếp tới xếp lui một hồi, sau cùng kết quả là bày ra một cái hình Doraemon.

So với việc cái lớp khác chuẩn bị gấp xếp một cái "Tòa thành" như vậy không thực tế, hình Doraemon đang nằm tựa hồ càng thêm hiện thực cũng có vẻ dễ dàn hơn. Bởi vậy cuối cùng định xếp thành hfinh Doraemon.

Manh Tiểu Nam trời sinh hiếu động, cô đối với những thiết kế thứ này hoàn toàn không hứng thứ, vì thế lại đi tìm Tiểu A thương lượng chuyện đổi tổ cho cô.

Bên này sau khi xác định được hình dạng gì, nói liền làm, mọi người liền phát thảo hình Doraemon, lại đi gọi chủ nhiệm lớp đi lấy phấn viết. (chủ nhiệm lớp là khả dĩ tùy ý đi ra đi vào luẩn quẩn, đương nhiên, cô không thể tham dự trận đấu)

Trên trời mây trắng từng đám bay bay, hôm nay thời tiết cũng đặc biệt tốt.

Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc đứng ở hành lang tầng năm, nhìn phía dưới bận rộn. Tiêu Minh Lạc đột nhiên trùng điệp thở dài nói: "Những lão già ngoan cố nhà tôi vẫn lại là không chịu chấp nhận Manh Tiểu Nam."

Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt đang nhìn trên mặt đất họa hình Doraemon của An Sơ Hạ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc hỏi: "Hai ông bà đã tới tìm cậu rồi hả?"

Tiêu Minh Lạc ở bên ngoài đã được một thời gian, tất cả kinh tế ngoại trừ tiền từ công ty họ lén mở mà kiếm được, toàn bộ đều bị chặt đứt rồi. Đương nhiên, loại chuyện thiếu tiền này vẫn là không nên trên người Tiêu Minh Lạc phát sinh.

"Không có." Tiêu Minh Lạc lắc đầu: "Bọn họ giống như thật sự muốn cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ rồi. Tôi nghe nói, bọn họ đều đã đến cô nhi viện tìm con trai thích hợp về nhận nuôi rồi".

Hàn Thất Lục hơi nhếch môi, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Chuyện này cậu nghe ai nói? Ông bà nội của Tiêu gia cậu tuyệt đối không tìm người không cùng huyết thống về làm người thừa kế".

Tiêu Minh Lạc chỉ là cười cười: "Cậu không biết ông bà nội tôi có bao nhiêu ngoan cố. Chuyện này không phải tôi nghe nói, mà là lão quản gia nói cho tôi biết. Ông bà nội nếu thực tính toán làm như vậy, như thế nhất định triệt để vứt bỏ tôi không cần biết cái gì cháu đức tôn nữa."

Hàn Thất Lục trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Không. Hẳn là không. Không chừng lần này cũng là thủ đoạn của hai ông bà, cố ý dùng loại thủ đoạn này bắt cậu về nhà."

Tiêu Minh Lạc lại thở dài một hơi nói: "Cậu nói... Môn đăng hộ đối thật sự quan trọng như thế sao? Bác trai và bác gái đối với cậu cùng Sơ Hạ cũng rất ủng hộ."

Nghe nói vậy, Hàn Thất Lục tay không tự chủ được, nắm chặt quả đấm.

Anh lại nghĩ tới buổi tối ấy, Khương Viên Viên ở trong phòng cùng Hàn Lục Hải gọi điện thoại khi đó những lời này.

"Thất Lục!" Thấy anh biểu tình có phần lơ đãng, Tiêu Minh Lạc bên cạnh hô tên của anh, tay quơ quơ trước mặt.

Hàn Thất Lục này mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt đã không giống lúc trước. Anh ho nhẹ một tiếng hỏi: "Minh Lạc, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu nhất định phải thành thật trả lời tôi."

Anh đột nhiên nghiêm túc, khiến Tiêu Minh Lạc cũng nhịn không được có chút khẩn trương: "Được, cậu hỏi đi".

"Manh Tiểu Nam cùng gia đình, cậu lựa chọn cái nào?"

Cái gọi là gia đình, không chỉ là gia đình. Tại Tiêu gia, cái gọi là gia đình chỉ là đại diện cho quyền lực cùng tài lực. Bởi vậy, Hàn Thất Lục hỏi gia đình, kỳ thật tương đương với là hỏi: Mỹ nhân cùng giang sơn chọn cái nào.

Vấn đề này, từ xưa đến nay đều là khó khăn nhất để lựa chọn.

Một hồi lâu, Tiêu Minh Lạc mới trả lời: "Giang Nam nếu biết tôi vừa rồi do dự lâu như vậy, không chừng sẽ tức giận liền xoay người rời bỏ tôi không?"

Đây dường như không phải là một câu trả lời.

Hàn Thất Lục chăm chú nhìn Tiêu Minh Lạc: "Đừng nói nhảm, trực tiếp trả lời tôi".

"Câu trả lời này đối với cậu rất quan trọng sao?" Tiêu Minh Lạc tò mò hỏi han, mãi đến khi Hàn Thất Lục trên mặt biểu hiện ra ngoài ba phần không kiên nhẫn bảy phân tức giận, anh mới vội vàng không nói lời vô nghĩa nữa, vội vàng nói: "Tôi chọn cô ấy!".

Câu trả lời này thực sự là ngoài dự kiến.

Tiêu Minh Lạc do dự lâu như vậy, không phải là vì đối với Manh Tiểu Nam cảm tình không có chân thành. Mà là vì, anh thật sự chọn như vậy.

Khi nói ra như vậy, tức anh sẽ làm, không có chuyện nói mà không làm.

Dù sao, gia đình này, đại diện cho quyền lực vĩ đại, địa vị cùng với tiền tài. Lại vẫn còn có sự tôn trọng của người khác. Một khi mất đi gia đình này, anh liền hai bàn tay trắng, người người kính sợ Tiêu thiếu gia liền quay ra khinh mạt Tiêu Minh Lạc. Bất luận là ai, tại thời điểm này, đều sẽ do dự, không có ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.