Em Trai Khờ Khạo

Chương 53




Trong mũi có mùi máu tươi nồng đậm, bên tai tràn ngập tiếng kêu khóc như tru lên điên cuồng bén nhọn. Tấn Nhi mờ mịt mở to hai mắt, nhìn xung quanh lúc này mới phát hiện mình nằm trên một tấm da trâu tấm tươi đầm đìa. Da này hẳn là mới lột xong, máu vẫn còn ấm áp, dính vào trên thân thể hắn.

Hắn thử giật giật chân, lại phát hiện mình bị một sợi dây thừng trói đến gắt gao, đầu và chân bị bó chặt bên nhau, thân thể cuộn thành một đoàn, nửa điểm cũng không thể nhúc nhích. Trách không được xương cốt cả người hắn đều đau đớn như muốn rời ra từng mảnh, hóa ra hắn bị người ta trói thành tư thế kỳ quái này, nhưng người trói hắn là ai? Bọn họ vì sao lại đem hắn đặt bên trên một tấn da trâu chứ?

Tấn Nhi muốn cất giọng chất vấn nhưng miệng mở vài lần vẫn không phát ra được tiếng nào, vì thế thì có thể nghiêng con mắt nhìn sang bên, muốn phân biệt xem bản thân đến tột cùng là đang ở nơi nào.

Nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn quên đi tình cảnh của mình. Bởi vì những chỗ hắn có thể nhìn thấy đều có những người đang bị trói như hắn. Bọn họ cũng đều bị một sợi dây thừng đem cổ cùng hai chân trói vào bên nhau, gác trên một tấm da trâu.

Nếu có chút gì bất đồng thì chính là bọn họ đều chân tay dị dạng, có người cánh tay và hai chân giống như những cây gậy đen bóng loáng, phía dưới căn bản là không có chỗ nối giữa tay và chân, mỗi tấc da đều đang chảy mủ, có người khác thì trên mặt mọc từng khối màu đen, nhìn thấy ghê cả người.

Trong lòng Tấn Nhi là một trận ghê tởm, hắn vừa muốn dời tầm mắt lại phát hiện bên cạnh có người đang nhìn mình. Người nọ thực trẻ tuổi, mới hai mưoi mấy tuổi, hơn nữa xem qua thì hắn là người duy nhất bình thường trong đó, trên người hắn không có chỗ nào thối rữa, tứ chi cũng đều hoàn hảo không tổn hao gì. Chẳng qua, hắn cũng bị dây thừng trói đến gắt gao, giống hệt những người khác, bị gác trên một tấm da trâu máu chảy đầm đìa.

Thấy hắn nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng Tấn Nhi run lên, sau đó không biết vì sao từ trong hốc mắt chảy ra hai hàng lệ nóng, chảy xuống mặt đau như kim châm.

“Nương, là Thụy sai, tin lầm nữ nhân kia, liên lụy toàn bộ tộc nhân, cũng liên lụy đến ngài.” Nam nhân kia đột nhiên hướng Tấn Nhi nói, hơn nữa còn gọi hắn là nương.

Tấn Nhi lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn chợt phát hiện hai môi mình động đậy, nói: “Thụy, nương không trách ngươi, muốn trách thì trách nương đã sinh ngươi ra, để ngươi phải sống cuộc đời người không ra người, quỷ không ra quỷ này.”

Tiếng nói thực già nua, hiển nhiên không phải thuộc về hắn. Tấn Nhi giật mình, đôi mắt nhìn về phía cánh tay mình, tuy đã có chuẩn bị nhưng lúc nhìn thấy cánh tay tràn đầy mủ thối rữa kia thì tim hắn vẫn như bị bóp chặt. Hắn ngây ra một lúc, cánh tay chậm rãi nâng lên, xoa lên gương mặt: Đây đâu phải mặt người, mũi bị sụp đổ xuống, hốc mắt chỉ có hai hố sâu, mí mắt sưng vù, hàm răng đều chìa ra ngoài, hỗn độn bất kham……

Hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, tay vô lực rơi xuống, trong lòng đã hiểu rõ, bản thân đã bị mang vào trong trí nhớ của lão bà tử đang bám trên người Yến Nương. Bà ta không phải là bộ dáng mắt mũi sụp đổ đến đáng sợ sao?

“Nương, ngài đừng sợ, mặc kệ tới nơi nào thì nhi tử cũng đều bồi ngài, tuyệt không để ngài phải lẻ loi một mình.”

Tiếng của Thụy bỗng nhiên trở nên dồn dập, cùng lúc đó, Tấn Nhi cảm giác phía trên bị một bóng đen bao lại, hắn ngẩng đầu thì thấy một người vạm vỡ được che mặt đứng bên cạnh tấm da trâu, không chút thương tiếng mà nhìn mình một cái, sau đó cúi người đem bốn phía túi da trâu túm lại.

Ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất, Tấn Nhi liền rơi vào trong bóng tối, hắn có thể nghe được người kia cầm kim dài bắt đầu khâu chặt miệng túi lại, một chút ánh sáng cũng không cho tiến vào.

Vừa mới bắt đầu, hắn còn có thể nghe được tiếng Thụy gọi nương nhưng một lát sau âm thanh kia càng ngày càng nặng nề, hắn biết Thụy cũng giống mình, bị khâu vào trong miếng da trâu, khâu kín lại không một kẽ hở.

Tiếng hít thở giống như nổi trống, từng chút mà nặng nề lên. Tiếp theo bọn họ muốn đưa hắn đến nơi nào? Trong lòng Tấn Nhi mơ hồ đã đoán được hơn phân nửa, chỉ là hắn không dám nghĩ sâu hơn.

Đủ rồi, cực khổ này còn chưa đủ sâu nặng ư? Sao phải tiến thêm một bước nữa khiến người ta phát điên chứ? Dừng ở đây đi, đừng tiếp tục nữa.

Hắn nắm chặt hai tay, dùng sức cắn môi đem nó cắn đến máu tươi đầm đìa, giờ khắc này hắn đã không phân biệt nổi mình là ai.

Thân mình hắn lung lay một lúc lâu sau đó dừng lại, ngay sau đó hắn đột nhiên bị người ta nâng lên, hung hăng ném đến nơi xa.

“Tấn Nhi, Tấn Nhi, ngươi làm sao vậy, sao không nói gì hết?”

Tiếng nói của Trình Dụ Mặc rốt cuộc truyền đến, dần dần trở nên rõ ràng bên tai hắn. Thân mình Tấn Nhi run lên, buông tay Yến Nương ra, lùi về phía sau hai bước, đỡ lấy cái bàn mới miễn cưỡng đứng vững được.

Hắn hung hăng thở hổn hển mấy hơi thở, đột nhiên chạy tới ôm lấy Trình Dụ Mặc, “Oa” một tiếng khóc lớn, “Cô cô, ta sợ, ta sợ quá. Ta bị bọn họ ném đến đầm lầy.”

Trình Dụ Mặc ôm thân thể lạnh băng của hắn vào lòng, trìu mến chà lau nước mắt cho hắn, “Tấn Nhi ngoan, bọn họ sẽ không, cô cô sẽ che chở cho ngươi, sẽ không để bọn họ làm gì ngươi đâu.”

Nàng hiển nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Tấn Nhi nhưng một cái ôm ấm áp này khiến tâm Tấn Nhi thoáng yên tâm hơn. Hắn sợ hãi thò đầu ra, lại nhìn về phía thân ảnh đang nằm trên giường, căm phẫn trong lòng lại hơi trộn lẫn thứ khác.

Trình Dụ Mặc vuốt búi tóc tán loạn của Tấn Nhi, an ủi hắn, “Tấn Nhi ngươi xem, bên ngoài có đom đóm, lấp lánh ánh xanh, thật xinh đẹp.”

“Đom đóm?”

Tấn Nhi nỉ non những chữ này, vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên đúng như Trình Dụ Mặc nói, bên trên tường viện có một đám đom đóm lập lòe, chợt lóe chợt lóe, tựa như những chiếc đèn lồng tinh xảo.

“Đom đóm……” Tấn Nhi lại nhẩm lại những chữ này, suy nghĩ bị kéo về thời gian trước: Năm hắn 5 tuổi, từng đi theo cha lên núi hái thuốc. Kỳ thật Trình Mục Du sợ hắn nhát gan, cố ý vào rừng lúc đêm hôm khuya khoắt để rèn luyện tính can đảm cho hắn. Trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, Trình Mục Du cố ý núp vào một chỗ khiến Tấn Nhi sợ tới mức oa oa khóc lớn, khiến đám chim chóc trong rừng hốt hoảng. Trình Mục Du sợ hắn không luyện được lá gan thì thôi còn bị dọa hỏng nên vội chạy từ chỗ ẩn thân đi ra, đến trước mặt hắn, mở lòng bàn tay ra, bên trong có một con đom đóm bay lên, ở trước mặt Tấn Nhi làm thành một hình ảnh tuyệt đẹp.

“Tấn Nhi, nhìn thấy đom đóm liền đến tìm cha, nhớ kỹ, lần sau không phải sợ nhớ chưa?”

Tấn Nhi từ trong lòng Trình Dụ Mặc đột nhiên tránh thoát, chạy ra cửa, gõ không ngừng lên đó, “Ta đau bụng, mau cho ta ra ngoài đi vệ sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.