Em Trai Khờ Khạo

Chương 43




Giấy Tuyên Thành màu trắng bị hạt đậu vẽ từng vệt mực dài, Tấn Nhi đau lòng giấy bị bẩn, vội duỗi tay muốn đem hạt đậu kia kéo ra.

Nhưng hạt đậu chỉ thoáng ngừng, rồi lại bắt đầu lăn lộn trên tờ giấy, nét dọc nét ngang, từng nét một, hóa ra…… Nó đang viết chữ.

Tấn Nhi ngây ngẩn cả người, chống cằm nhìn hạt đậu đang lăn lộn trên tờ giấy, bế tắc trong lòng cũng được gỡ bỏ: Hóa ra viên đậu mặt người này vẫn luôn kêu to với mình không phải vì nó quái đản, mà là…… Nó xác thật muốn nói chuyện với mình.

Nghĩ đến đây, Tấn Nhi thở dài trong lòng: Tuy là một cây đậu nhưng nó cũng thật thông minh, thế nhưng có thể nghĩ ra diệu pháp bực này, đem những lời muốn nói viết ra giấy để truyền đạt với mình.

Hai tay hắn chống cằm, nghiêm túc nhìn chữ đầu tiên đã thành hình, trong miệng thì thầm: “Chiểu, chiểu,” hắn nhíu mày sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, “Đầm lầy? Ngươi ở đầm lầy?”

Cây đậu dừng một chút, mặt mày tựa hồ rất vui mừng, nó tiếp tục lăn lộn, tuy rằng nét mực càng lúc càng mờ nhạt, nhưng nó vẫn viết được tận ba chữ.

“Anh” Tấn Nhi đem cái mấy chữ kia nói ra miệng, “Đầm lầy có, đầm lầy có cái gì?”

Lúc hỏi ra những lời này, hắn bỗng nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh, trong lòng tựa hồ đã nghĩ tới cái gì, vì thế hắn trừng mắt thật lớn, hướng viên đậu mặt người kia nói, “Mau viết, đầm lầy rốt cuộc có cái gì?”

Nhưng lúc này mực trên viên đậu đã gần hết, nó lăn lộn vài lần trên tờ giấy cũng chỉ viết ra được vài vệt màu xám. Tấn Nhi dùng ngón tay chấm mực nước, bôi lên hạt đậu, trong miệng thúc giục nói, “Có mực đây, mau viết đi.”

Viên đậu mặt người lại lăn lộn trên tờ giấy tuyên thành, nhưng một chữ cuối cùng này quá phức tạp, nó viết mất một lúc mới xong. Hơn nữa, không biết là vì quá mức kích động hay vì nguyên nhân gì mà nó viết sai một nét, không thể không viết lại.

Rốt cuộc, nó cũng viết xong cái chữ kia, Tấn Nhi đem giấy Tuyên Thành từ trên mặt bàn cầm lấy, nhìn bốn chữ trên mặt giấy, rồi đọc ra miệng, “Đầm lầy có…… Quỷ.”

Đọc xong một chữ “Quỷ” kia, tay hắn run lên, giấy Tuyên Thành rơi trên mặt đất, bay xa vài thước.

“Đầm lầy có quỷ, có quỷ gì chứ? Là chúng nó giết chết thẩm thẩm, còn đem mọi việc đẩy lên người cha sao?” Tấn Nhi cảm thấy giọng nói của chính mình thực xa lạ, vừa cao vừa chói, giống như không phải của chính mình vậy. Hiện tại hắn mới biết khi khẩn trương đến cực điểm thì thanh âm cũng sẽ biến đổi.

“Ngươi là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện như thế?” Hắn nhìn hạt đậu mặt người kia, cảm thấy gương mặt này rất quen. Từ lần đầu tiên thấy nó, hắn đã có loại cảm giác việc này quá mức vớ vẩn, cho nên hắn không thèm quan tâm mà vứt qua một bên. Nhưng hiện tại, cảm giác quen thuộc kia lại dâng lên, hơn nữa càng ngày càng mạnh, không ngừng gõ lên tim hắn, từng chút một.

“À, ta ngốc quá, ngươi không nói được, nhưng có thể vẽ ra.” Tấn Nhi đập một phách lên đầu, hướng tờ giấy đã bay đến cạnh cửa chạy tới, cúi người muốn nhặt nó lên. Nhưng ngón tay hắn vừa chạm vào tờ giấy thì cửa lại bị người ta mở ra, một bóng người quen thuộc đứng ở đó, cúi người xuống nhìn hắn, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động giữa tờ giấy và hắn, bất động thanh sắc hỏi, “Tấn Nhi, ngươi đang làm cái gì thế? Trong tay ngươi cầm cái gì vậy?”

Người tới là Tưởng Tích Tích, nhưng không phải Tích Tích tỷ tỷ mà Tấn Nhi quen thuộc mà là nhữ nhân miệng đầy lời nói dối, ở trước mặt mọi người vu oan cho Trình Mục Du.

Cả người Tấn Nhi khẽ run lên, nắm lấy giấy tuyên thành, lùi về phía sau. Nhưng gót chân hắn vướng khe đất nên cả người ngã về sau, mông đặt lên mặt đất.

Hắn nhìn bóng người càng đi càng gần trước mặt, đem giấy giấy Tuyên Thành vò “Sát sát” rung động, mí mắt run rẩy vài cái, rốt cuộc từ khóe miệng miễn cưỡng nghẹn ra một nụ cười khó coi, “Tích Tích tỷ tỷ, ta nhàn rỗi không có việc gì, tùy tiện viết mấy chữ thôi.”

Tưởng Tích Tích nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, một bên khóe miệng thoáng nhếch lên, giống như đang cân nhắc lời hắn có mấy phần thật giả vậy. Trong khoảng khắc, nàng hướng Tấn Nhi vươn một bàn tay, “Viết cái gì thế? Cho ta xem.”

Nếu đổi làm dĩ vãng thì Tấn Nhi tuyệt đối sẽ thành thành thật thật đem tờ giấy kia đưa ra, bởi vì Tưởng Tích Tích đâu biết mấy chữ đâu, cho dù thấy được cũng sẽ không nhận ra. Nhưng hiện tại, người đang chiếm cứ thân thể Tưởng Tích Tích chưa chắc đã không nhận ra. “Nàng” ta biết chữ sao? Nếu nhìn thấy bốn chữ này liệu nàng ta có biết hắn đã hiểu âm mưu của bọn họ không? Lúc đó nàng ta sẽ làm gì hắn?

Tấn Nhi chần chừ, giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi tí tách trên mặt đất.

Tưởng Tích Tích không muốn cùng hắn dây dưa nên bước nhanh về phía trước, vươn tay liền lấy tờ giấy tuyên thành đến, híp mắt cẩn thận nhìn chữ trên đó.

Tim Tấn Nhi nhảy lên tạn yết hầu, hắn cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt âm trầm của Tưởng Tích Tích, lẳng lặng chờ đợi sống…… Hoặc chết.

Rốt cuộc, bàn tay nắm lấy giấy Tuyên Thành của Tưởng Tích Tích chậm rãi buông xuống, rũ bên người, đôi mắt thoáng nhìn, không kiên nhẫn hướng Tấn Nhi nói, “Ta tới nói cho ngươi một tiếng, đầm lầy đã chắn đường, hiện tại không ai ra ngoài được, chờ khi nào tốt lên, quan gia sẽ áp giải cha ngươi đến chỗ quan phủ, mấy ngày nay ngươi an tâm đợi ở đây, đừng gây ra phiền toái gì.”

Tấn Nhi liên thanh đáp lời, tâm lại lần nữa rơi xuống. Hắn thấy Tưởng Tích Tích đem tờ giấy Tuyên Thành kia tùy ý vứt trên mặt đất, đi ra cửa, “Thông” một tiếng đóng cửa lại, thì mới bò qua lấy tờ giấy, cầm đến trước mặt.

Lúc xem đến một mảnh nét mực không rõ bên trên thì hắn cười, hướng viên đậu mặt người đã lăn đến chân bàn nói, “May mà mưa hắt vào khiến tờ giấy dính nước mưa, mực đều bị nhòe, khiến nàng ta không nhìn ra cái gì.” Cười xong, thần sắc hắn lại ảm đạm xuống, trong miệng nỉ non nói, “Nàng ta nói qua mấy ngày nữa thời tiết tốt, bọn nha dịch sẽ áp giải cha đến quan phủ. Ta không tin, nếu cha có thể thoát khỏi Kinh Môn thôn thì sẽ lật tẩy toàn bộ âm mưu của bọn họ. Cho nên, vừa rồi nàng ta đặc biệt đến báo với ta một tiếng, chẳng qua là muốn ta an tâm, ta nghĩ bọn họ sẽ không để cha ra khỏi nơi này.” Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã kinh sợ vạn phần, xoay người đối mặt với viên đậu mặt người kia nói, “Ngươi nói xem bọn họ có diệt trừ cha không? Như vậy âm mưu của bọn họ sẽ không bao giờ bị người khác biết được.”

Viên đậu mặt người kia nhìn Tấn Nhi im lặng trong chốc lát, trong ánh mắt tựa hồ rất là đau thương, nhưng một lát sau, nó bỗng nhiên nhảy lên vài cái, lại lăn lộn trên một tờ giấy khác.

Tấn Nhi bò dậy từ trên mặt đất, đi đến cạnh bàn, nhìn một hàng chữ trên tờ giấy, “Đưa Dụ Mặc đến đây, nàng có thể giúp được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.