Hòa thượng từng muỗng từng muỗng đút, Thẩm Độc từng miếng từng miếng ăn.
Không bao lâu sau, bát cháo đã thấy đáy.
Thẩm Độc có hơi no rồi.
Chỉ là y thấy quái lạ, trên bếp lò sao chỉ có một bát cháo, lừa trọc không đói bụng sao?
“Ngươi ăn rồi à?”
Hòa thượng thả thìa gỗ vào trong bát, nghe thế hơi ngẩng đầu nhìn y, dường như có chút giật mình, tiếp đến cong cong khóe miệng, gật gật đầu.
Thì ra là ăn rồi.
Thẩm Độc dãn lông mày, gạt bớt lạnh lùng quanh thân, dựa vào gối đầu, cứ vậy lẳng lặng nhìn hòa thượng.
Sau khi “trả lời” y xong, hắn quay người lại, đặt bát cháo sang một bên, tiếp tục giã thuốc.
“Cộc cộc cộc…”
Âm thanh đều đặn có quy luật lúc trước, lại vang lên.
Tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ vẫn như trước không ngừng lại.
Nhưng hòa trong tiếng giã thuốc, bỗng chốc không còn dữ dội, lạnh băng mà nhiều thêm một phần sức sống thế gian bình dị.
Cái bóng của hòa thượng, trải dài sau lưng, lắc lư lay động.
Có đẹp đi chăng nữa, nhìn chốc lát còn được nhưng nhìn lâu cũng chán.
Suy cho cùng chỉ là một người câm…
Thẩm Độc lặng lẽ nhíu mày, cứ thế chăm chú nhìn động tác của hòa thượng, tiện thể quan sát mớ thảo dược trên bàn, đột nhiên hỏi: “Tất cả chỗ thảo dược này đều dùng để trị thương cho ta sao?”
Hòa thượng dừng tay, hồi sau nhìn y một cái, gật đầu.
Tiếp đó nhặt một miếng sắn dây nho nhỏ thả vào cối, vung chày giã chung. Mùi thuốc chan chát vấn vít trong mùi gỗ bạch đàn hương trắng nhàn nhạt, đong đầy không khí trong gian nhà trúc đơn sơ….
Đàn hương trắng chính là loại hương thường dùng khi lễ Phật.
Mùi hương vốn dĩ nồng nặc, là loại đậm mùi nhất trong họ đàn hương, ấy vậy mà mùi hương trên người hòa thượng lại rất nhạt.
Thoang thoảng, mang theo cảm giác yên bình.
Thẩm Độc vốn có rất nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng có lẽ do ăn no nên mệt mỏi rã rời, hoặc cũng có thể do bệnh tật nên không thể so với lúc khỏe mạnh, hay tại tiếng giã đều đều và mùi hương nhàn nhạt, không lâu sau cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến.
Mí mắt nặng trĩu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y cảm thấy có người bước tới, đỡ y nằm gọn trên giường La Hán, sau đó cẩn thận cởi áo ngoài ra.
Có thứ gì đó được thoa lên miệng vết thương trên vai và trên bụng y.
Lành lạnh, mùi thảo dược nhàn nhạt, quệt lên vết thương có chút đau xót.
Trong cơn mê, lông mày y hơi nhíu nhưng sát khí quanh thân không còn mãnh liệt so với lúc y tỉnh táo.
Thậm chí còn có vẻ hài hòa an tĩnh.(*)
(*)Gốc 看上去, 有种疏风朗月味道: như trăng thanh gió mát, tôi dịch nghĩa bóng ra luôn cho dễ hiểu.Sạch sẽ vô ngần.
Thay thuốc cho y xong, hòa thượng đứng bên cạnh y một lúc lâu, cứ mải nhìn như vậy, trong mắt toát ra suy tư chưa từng lộ diện trước mặt Thẩm Độc.
Dường như do dự, dường như chần chừ.
Nhưng cuối cùng vẫn lẳng lặng rũ mắt, nét mặt từ bi, chắp tay hành lễ, xoay người bước đi.
Hắn dọn dẹp sạch sẽ nhà trúc nhỏ.
Giá sách trên tường, thảo dược bày đầy bàn, còn có chén cháo chén thuốc, thậm chí là bếp lò bập bùng cháy…
Thu dọn gọn gàng, xong xuôi mới nhẹ nhàng đẩy cửa.
“Vù vù…”
Gió lớn gầm rú bên ngoài ầm ập tràn vào, thổi tung tăng bào xanh nhạt, làm ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng lay động kịch liệt.
Bên trong rừng trúc đen thùi, dưới đất trải lớp tuyết mỏng, lấp loáng ánh sáng trắng.
Gió buốt, đêm lạnh.
Hòa thượng xoay người khép cửa, ngẩng đầu dõi mắt nhìn rừng trúc ngoài kia.
Là một dãy núi cao không có gì đặc biệt.
Vị trí rừng trúc nằm ngay dưới chân núi, có một con đường thật dài, uốn lượn vây quanh ngọn núi dẫn tới tận đỉnh.
Trong đêm đen, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đèn đuốc thắp sáng chùa miếu trên cao.
Y thả nhẹ bước chân, giày đạp trong tuyết, không hề phát ra tiếng động.
Không bao lâu sau, bóng dáng biến mất nơi cuối rừng trúc.
Tuyết lớn đổ xuống cả đêm mới ngừng.
Sáng hôm sau.
Lúc Thẩm Độc mở mắt tỉnh dậy, tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, lò lửa bên giường vẫn còn sót lại hơi ấm, phòng ốc sạch sẽ gọn gàng.
Y mở mắt trừng trừng, lúc sau mới kịp phải ứng: Chỗ này không phải Thiên Nhai cốc.
Vết thương trên người trải qua một đêm dường như đã khá hơn nhiều.
Y ho khan một tiếng, gắng sức gượng dậy, mở vạt áo ra nhìn, biết ngay thuốc đã được thay mới.
Là thuốc hôm qua hắn giã sao?
“Lừa trọc…”
Suy nghĩ cẩn thận lại, Thẩm Độc không khỏi buột miệng lầm rầm, bỗng nhớ tới kĩ thuật giã thuốc thành thục đêm hôm qua của hòa thượng, còn có mớ thảo dược y không nhận ra tên bày trên bàn gỗ.
“Y thuật tốt vậy sao? Không kém Nghê Thiên Thiên bao nhiêu…”
Vết thương của y nặng cỡ nào, tự mình biết.
Khi đó Cố Chiêu ra tay không chút lưu tình, thêm sau lưng kè kè một thanh đao, tiền hô hậu ủng, không chết đã là lớn mạng.
Nhẩm tính, hôn mê nhiều lắm một ngày, sẽ không dài hơn.
Nhưng còn vết thương….
Tốc độ khôi phục này không phải tốc độ vốn nên xảy ra trên người y, dù có mời danh y đến, cũng chưa chắc nhanh được vậy.
Trừ phi danh y đó là Nghê Thiên Thiên.
Thiên Nhai cốc có một nhà thuốc.
Bên trong cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ có tính tình thối nát của Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên, bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhưng y thuật kinh người.
Thẩm Độc còn nhớ, năm đó lần đầu gặp gỡ ở Tà Phong sơn trang, nàng ta đến khám bệnh cho Lục Phi Thiền. Lúc ấy mặc dù tuổi chưa lớn, nhưng nàng đã vang danh thần y khắp chốn giang hồ.
Y và Lục Phi Thiền có chút giao tình.
Không nghĩ rằng, vừa mới vào cửa, đôi mắt hoa đào của Nghê Thiên Thiên bắn lại đây, đánh giá y một hồi, chốc sau than thở:
“Đại ma đầu giết người như ngóe, rồi sẽ gặp báo ứng! Lục Hợp Thần Quyết vốn là phương pháp nghịch thiên, ngươi tu luyện rồi thì thôi không nói, ấy thế mà còn dám đi đường tắt. Nội trong mười năm ắt bỏ mạng…”
Y biết mình luyện cái gì, lẳng lặng không đáp.
Nhưng Bùi Vô Tịch thì giận dữ vô cùng.
Khi đó hắn đã trở thành phụ tá đắc lực của Thẩm Độc, luyện được đầy bụng tâm cơ thâm trầm, ngay lúc ấy không tỏ vẻ gì, chờ đến khi rời khỏi Tà Phong sơn trang mới phái người bắt cóc Nghê Thiên Thiên, giam vào thâm cốc bên trong Thiên Nhai cốc.
Xưa nay Bùi Vô Tịch không thích nghe ai nói y phải chết.
Dù có là Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên thì cũng thế thôi.
Còn Nghê Thiên Thiên thì nào có ngờ sẽ có ngày gặp phải đãi ngộ bậc này.
Mới đến đã quậy banh nóc nhà, quậy long trời lở đất.
Bùi Vô Tịch chỉ nhấc thanh đao trước mặt nàng mà rằng: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách nhà thuốc của Thiên Nhai cốc, xem bệnh cho Đạo chủ của chúng ta. Ngươi nói ngài sống không quá mười năm, ta càng muốn ngươi trị bệnh cho ngài. Nếu ngài không thể sống lâu trăm tuổi, ta sẽ giết cả nhà Tô thị trước mặt ngươi.”
Từ đó về sau, Nghê Thiên Thiên không bao giờ bước ra khỏi Thiên Nhai cốc nửa bước.
Tính nết nàng ta ngày càng quái gở.
Thuốc kê cho Thẩm Độc, cũng ngày càng khó uống.
Dần dần, Thẩm Độc không thích uống mấy thứ thuốc kia nữa, cũng không yêu cầu Nghê Thiên Thiên khám bệnh cho mình.
Bấm ngón tay tính toán, Nghê Thiên Thiên đã ở Thiên Nhai cốc được 8 năm, cách cột mốc “mười năm” nàng nói không tới hai năm nữa.
“Nói không chừng chưa kịp phản phệ tâm mạch đã chết rồi ấy chứ, cần gì đợi những mười năm?”
Thuốc trên người bỗng gợi Thẩm Độc nhớ tới Nghê Thiên Thiên, nghĩ đến lời nàng nói, nghĩ đến mình tu luyện Lục Hợp Thần Quyết, nhếch mép cười lạnh tự giễu.
Người người đều nói y luyện Lục Hợp Thần Quyết là tìm đường chết.
Không biết rằng….
Nếu không luyện, cái mạng này của y đã sớm mất trong cái ngày Yêu Ma Đạo gặp chuyện, sao có thể sống tới bây giờ?
Bây giờ mỗi một ngày sống sót trên đời, đều do y giành giật từ sổ sinh tử của Diêm Vương lão gia.
Sống ngày nào hay ngày ấy.
Người khác nơm nớp lo sợ, y chỉ cười ông trời không đấu lại y, đến giờ vẫn không tóm nổi cái mạng hèn ngông cuồng tàn độc này!
Đáy mắt bốc lên sát khí nặng nề.
“Khụ…”
Thẩm Độc lập tức ho khan một tiếng.
Y liếc mắt nhìn ấm trà đặt trên bàn cách đó không xa, cắn răng nhịn đau, xốc chăn bông đứng dậy, tập tễnh đi tới.
Trong bình có nước.
Y nhấc lên, không thèm lấy chén, cứ thế ngậm miệng vào vòi ấm tu ừng ực từng ngụm lớn, hồi sau mới dừng lại.
Vừa lúc ngó qua cửa sổ trước bàn gỗ.
Mày khẽ chau lại.
Đêm qua y hỏi, hòa thượng kia cũng gật đầu, nơi này chính là thiền viện Thiên Cơ.
Nhưng rốt cuộc thiền viện Thiên Cơ là nơi nào?
Trong ký ức, thiền viện Thiên Cơ thanh tao không quản sự đời.
Hết thảy người trong giang hồ chạy trốn, chỉ cần chưa vượt qua bia đá “Đình chiến” đều phải tự sinh tự diệt, thiền viện không màng sống chết.
Cớ sao mình lại được cứu?
Vốn tính Thẩm Độc không quá đa nghi, nhưng mười năm cai quản Yêu Ma đạo, gặp qua biết bao âm mưu quỷ kế, nên y không dám tin tưởng tình cảnh hiện giờ.
“Kẽo kẹt” một tiếng.
Ngón tay tì trên bệ cửa sổ lạnh lẽo, hơi hơi dùng sức kéo một cánh cửa sổ ra.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió không hề nhỏ.
Khí lạnh lập tức phả vào mặt.
Thẩm Độc ăn mặc phong phanh, không khỏi rùng mình mấy cái, lúc này mới quan sát bên ngoài.
Một rừng trúc.
Tuyết trắng phủ trên con đường mòn dẫn vào rừng.
Ngọn núi đằng xa trắng như tuyết, nhưng vẫn nhìn ra tầng tầng lớp lớp tuyết tùng(*) xanh, chóp mái tòa thiền viện lấp ló sau rặng cây. Loáng thoáng còn trông ra gạch ngói lưu ly màu vàng.
(*) Cây tuyết tùng:Bầu trời xanh thăm thẳm.
Không một gợn mây.
Rét đậm đã lâu mãi mới có được ngày quang đãng, ánh nắng phủ khắp đỉnh núi, sương khói bảng lảng vờn quanh tháp chuông cao ngất, cảnh tượng như lạc vào chốn đất Phật cực lạc.
“Thiền viện Thiên Cơ.”
Cảnh giới võ học tối cao, đứng đầu võ lâm thiên hạ!
Dù Thẩm Độc có là chúa tể một phương, giờ khắc này chứng kiến cảnh sắc như vậy, cũng không khỏi nảy sinh cảm giác phức tạp khó diễn tả và thán phục trong lòng.
Đồng thời phát sinh trăm mối ngổn ngang.
Thứ nhất, sáng nay không thấy lừa trọc, đi đâu rồi?
Thứ 2, nếu thiền viện Thiên Cơ biết đệ tử của mình cứu cái thứ đại ma đầu như y thì sẽ xử lý ra sao?
Thứ 3, khốn cảnh trước mắt, y phải làm thế nào mới thoát ra được?
Thử vận công, kinh mạch toàn thân đau nhói như bị kim châm!
Thẩm Độc suýt chút nữa khuỵu gối quỳ xuống.
Trong lòng y muốn lôi mười tám đời tổ tông Cố Chiêu và kẻ đâm sau lưng ra thăm hỏi!
Y đã luyện Lục Hợp Thần Quyết hơn 10 năm.
Mặc dù cất trong Thiên Nhai cốc, nhưng cũng là cấm pháp trong truyền thuyết, rất nhiều năm trước đã bị giấu dưới vực sâu, không cho phép người trong Yêu Ma đạo tu luyện.
Ấy thế mà Thẩm Độc lại luyện.
Đến nay vẫn không ai biết y tìm bằng cách nào.
Lúc tất cả mọi người biết, y đã giết cha mẹ của mình, trục xuất Đại sư huynh của mình, luyện thành Lục Hợp Thần Quyết.
Không chỉ vậy, sau một năm leo lên vị trí Đạo chủ Yêu Ma đạo, lúc y luyện công đã xảy ra sự cố…
Lòng chứa tà niệm, tẩu hỏa nhập ma.
Thoáng chốc đứt gãy mấy đường kinh mạch.
Từ ấy về sau, cứ qua bốn mươi chín ngày sẽ phải chịu một lần bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ.
Hơn nữa, lực phản phệ chẳng hề yếu đi vì tu vi tăng tiến. Ngược lại, công lực càng thâm hậu, tu vi càng lên cao, phản phệ càng dữ dội.
Nhưng đau đớn không quan trọng.
Đối với Thẩm Độc mà nói, càng quan trọng hơn, càng làm y canh cánh trong lòng, vẫn luôn là “khuất nhục”.
Ngoại trừ Bùi Vô Tịch, y chưa từng để bất cứ người nào bắt gặp dáng dấp lúc mình phát bệnh.
Năm đó, Bùi Vô Tịch mới mười sáu.
Thiếu niên mang trong lòng mối thù giết cha giết mẹ với y.
Thẩm Độc nghĩ dùng xong rồi, sẽ giết hắn, dẫu sao cũng chỉ là một kẻ hận mình, làm vậy cũng chẳng có gì không hợp lý.
Nhưng ngay cả chính y cũng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn giữ lại mạng sống của Bùi Vô Tịch, không những vậy còn chứng kiến hắn từng bước từng bước bò đến vị trí bên cạnh mình.
Cớ sao?
Bởi ánh mắt bàng hoàng hay dáng vẻ nhát gan cố giữ bình tĩnh của hắn?
Thẩm Độc không nhớ nữa.
Cũng không muốn nhớ lại.
Y chỉ biết, nếu không mau chóng thoát thân, chỉ sợ dù giữ được cái mạng một chốc, hai mươi bảy ngày sau cũng chỉ có đường chết!
Đúng thế.
Khoảng cách Lục Hợp Thần Quyết phản phệ lần tiếp theo, chỉ còn hai mươi bảy ngày.
Y hôm nay không còn là y lúc trước.
Lục Hợp Thần Quyết đã đại thành, lực phản phệ cực kỳ khủng bố, chưa kể sau khi trải qua một hồi “Hồng Môn yến”, kinh mạch toàn thân y đã nát vụn!
Một khi phát tác, hậu quả khó lường!
Trước mắt chỉ có hai con dường:
Hoặc trước khi bị thiền viện Thiên Cơ phát hiện, mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết trọng thương trên người, sau đó rời khỏi đây, trở lại Thiên Nhai cốc, tìm Bùi Vô Tịch và những người khác.
Hoặc…
“Rầm!”
Tâm tình thoáng chốc tồi tệ đến cực điểm, bỗng cảm thấy cảnh sắc tuyệt diệu trước mắt sao mà buồn nôn kinh khủng.
Thẩm Độc vung tay đóng sầm cửa sổ.
Y lết thân quay về giường La Hán.
Cũng không rõ lừa trọc kia dùng thuốc gì, miệng vết thương trên vai trên bụng đã không còn chảy máu nữa, y nhọc nhằn ngồi xuống xếp bằng, muốn tĩnh tâm thử vận công lần nữa.
Nhưng tình trạng chẳng tốt hơn lúc trước là bao.
Dưới tình huống kinh mạch đứt gãy, đan điền dù tích trữ nội lực hùng hậu đến đâu cũng chỉ toi công!
Đến lần thứ ba, kinh mạch vốn vì bị thương mà yếu ớt, rốt cuộc chịu không nổi, “Bùm” một cái nát bét!
Cơ thể dội đến từng cơn đau nhói!
Thẩm Độc xây xẩm mặt mày, ruột gan đau xót, hộc một búng máu ra ngoài.
Y đè tay lên lồng ngực, nỗ lực chống đỡ không để gục ngã.
Nhưng rồi không nhịn nổi nữa, y nghiến răng nghiến lợi xổ một tràng thô tục: “Lục Hợp Thần Quyết?? Thần thần cái con mẹ nó chứ thần!”
Thời khắc quan trọng, không phụt nổi cái rắm!
Thẩm Độc một bụng lửa giận phừng phừng, toàn thân tê liệt không chút sức lực, chỉ cảm thấy cả đời mình chưa từng yếu nhớt như vậy.
Đến ngồi cũng không vững nữa.
Vậy nên y đành nằm xuống giường, kéo chăn trùm lên người, thầm vạch kế hoạch trong lòng.
Cứ thế không biết nằm bao lâu.
Khoảng giữa trưa.
Bên ngoài vọng tiếng bước chân nhỏ vụn, là âm thanh giày đạp trên tuyết, mang theo cảm giác chậm rãi thong dong.
Thẩm Độc mở bừng mắt.
Ánh mắt khóa chặt cửa.
Hòa thượng nọ đã về, vẫn một thân tăng bào xanh nhạt giống đêm qua, hình như vừa từ trên núi xuống, tăng bào dính chút nước bùn, nhơ nhớp một mảnh.
Thẩm Độc thấy vậy, thoáng nhíu mày.
Y không lên tiếng.
Hòa thượng thấy y tỉnh lại, cũng không kinh ngạc, xách cặp lồng tiến tới, xoay người khép cửa lại, tránh cho gió lạnh ùa vào.
Hắn bước tới cạnh bàn, mở cặp lồng, bưng một bát cháo hoa ra.
Cháo hoa….
Ăn cái thứ này, đến bao giờ y mới có thể khá lên đây?
“Ê này, ta bảo…”
Thẩm Độc nhướng mi nhìn hắn, một tay gối sau đầu, khuôn mặt băng lãnh tà khí lộ ra dáng vẻ như cười như không.
“Hòa thượng, tốt xấu gì ta cũng là bệnh nhân, không thể cho ta miếng thịt sao?”