Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 54: Bình Dị




Khương Vô Nhai ổn định lại thân thể của mình, trên cánh tay, mặc dù truyền tới đau đớn, thế nhưng chân mày Khương Vô Nhai cũng không có nhíu lấy một cái.

Hắn chịu đựng.

Từng giọt máu tươi, róc rách rơi xuống từ cánh tay của hắn.

Hắn cúi đầu, mắt lạnh đầy khinh miệt nhìn Khương Côn ở phía đối diện.

“Cái loại biện pháp như thế, cho dù có đánh bại ta, ngươi chẳng có cái gì đắc ý cả?”

Trên mặt Khương Vô Nhai, toát ra nụ cười giễu cợt.

Khương Côn không có lên tiếng, Dương Ngưng Phong nói thay cho hắn, Dương Ngưng Phong cười nói: “Các ngươi có thể dùng lỗ hổng để cho yêu thú đánh trận, sao ta không thể cho Khương Côn dùng Tang thi? Ha hả, dù sao chúng ta chỉ coi trọng kết quả, hôm nay kết quả chính là Vũ Minh thắng lợi!”

“Hiện tại nói chuyện này còn quá sớm!”

Khương Vô Nhai lạnh lùng nói.

Khi hắn còn đang nói chuyện, Khương Côn đã hướng hắn tấn công tới, Khương Vô Nhai biết, tại phương diện lực chiến đấu, hắn tuyệt đối không phải đối thủ Khương Côn, cho nên chuyện bây giờ hắn có thể làm, chính là kéo dài.

Nhưng mà, kéo dài trong bao lâu?

Lực công kích Khương Côn chẳng những đề cao, hình dáng thân thể như khô lâu, tốc độ cũng biến thái! Hắn truy kích, Khương Vô Nhai chạy trốn nhưng mà trên tốc độ chênh lệch thật lớn, chỉ trong nháy mắt thôi Khương Côn đã nhích tới gần Khương Vô Nhai.

“Khà khà! Đi chết đi!”

Một quyền hời hợt, hướng lưng Khương Vô Nhai đánh tới.

Khương Vô Nhai lấy làm kinh hãi, hắn chỉ có thể xoay người dùng hai cánh tay đón đỡ, Khương Côn lúc này thật sự quá mạnh mẽ, một quyền kia trực tiếp chấn bay Khương Vô Nhai.

Bành bạch!

Thanh âm xương cốt gãy vang lên, Khương Vô Nhai liên tục lăn lộn vài vòng trên mặt đất, hai cánh tay đều là máu thịt mơ hồ, nhìn ra được, hai cánh tay của hắn tạm thời bị phế đi.

“Nhị ca!”

Mọi người phát ra từng tiếng kinh hô, vội vàng xông tới, hoàn toàn bao vây Khương Vô Nhai, Khương Vô Nhai lúc này sắc mặt trắng bệch nhưng mà hắn vẫn cố chống đỡ thân thể của mình, chật vật đứng dậy, hướng mọi người quát: “Các ngươi mau cút đi, chiến đấu còn không có...”

Mặc dù bị thương nặng, Khương Vô Nhai vẫn không muốn buông tha.

“Ba!”

Long Thần đập lên trên người hắn, trực tiếp đập lên cổ hắn, Khương Vô Nhai mở to mắt hai mắt mà nhìn, rồi mới té xỉu, ngã nhào đến lồng ngực Long Thần, Long Thần đưa mắt ra hiệu hướng về mọi người, mọi người vội vàng đi ra, dẫn Khương Vô Nhai đi.

““Rống!”.”

Khương Côn rống giận, hướng Khương Vô Nhai trong đám người vọt tới.

“Các ngươi muốn làm cái gì vậy? Không tuân theo quy tắc hả?”

Dương Ngưng Phong quát lên.

Long Thần đứng ra trước nhất, nói: “Trận thứ hai, chúng ta nhận thua, đánh cuộc cũng không quy định nhất định phân sinh tử? Cho nên, nếu như Khương Côn còn tới nữa, cũng đừng trách người chúng ta không khách khí!”

“Người không khách khí thì thế nào?”

Lúc trước, khi Hoàng Tuyền kiếm vương Vũ Minh xuất chiến, bị bên phía Long Thần giết chết, cho nên Dương Ngưng Phong không giết chết Khương Vô Nhai thì khó tiêu mối hận trong lòng, mượn Khương Côn đã nổi điên, khó có cơ hội khống chế, Dương Ngưng Phong phỏng đoán Khương Côn vẫn luôn hướng người mà đến, cũng không có lên tiếng ngăn hắn lại.

“Muốn chết! Tiểu Lang!”

Long Thần nhướng mày, hắn vừa mới nói xong, Tiểu Lang đã chuẩn bị kỹ, Cửu U Ma Tổ Hỏa trực tiếp phun ra ngoài, tạo thành một quả cầu lửa thật lớn, bao phủ đám người lại.

Cứ như vậy, Khương Côn muốn công kích Khương Vô Nhai, nhất định phải thông qua hỏa diễm này.

“Vèo!”

Mọi người cảm thấy xung quanh mình tối sầm lại, sau đó liền lâm vào trong rét lạnh, đúng lúc này bọn họ nghe được thanh âm khúc khích, cả người Khương Côn bị Cửu U Ma Tổ Hỏa quấn quanh, vọt vào.

Khương Côn lúc này dùng đến lực lượng cường hãn, chống đỡ công kích Cửu U Ma Tổ Hỏa nhưng Tiểu Lang tập trung hỏa diễm, nhào toàn bộ Cửu U Ma Tổ Hỏa lên người Khương Côn.

Long Thần lúc nãy đã hướng đối phương thanh minh rồi, trận chiến thứ hai bọn họ nhận thua nhưng Khương Công vẫn công kích tới, vậy thì đừng trách hắn động thủ. Tiểu Lang bày ra Cửu U Ma Tổ Hỏa nhưng Khương Côn chỉ sửng sốt thôi nhưng vẫn vọt vào.

Vốn lấy tốc độ của hắn, Cửu U Ma Tổ Hỏa không nhất định đuổi kịp hắn, chỉ là hắn xông tới nhận lấy cái chết, đó chính là một việc hoàn toàn khác biệt.

Tiếng rống điên cuồng dã thú, dưới Cửu U Ma Tổ Hỏa bao phủ, không ngừng vang vọng, sau mấy tiếng, tiếng rống hoàn toàn biến mất, Tiểu Lang triệt hồi Cửu U Ma Tổ Hỏa, ở nơi này chỉ còn lại thi thể tượng đá Khương Côn, nhìn qua trông rất sống động.

Người Long tộc và Chiến tộc, lúc này đều mắt ý tụ lại với nhau, mắt lạnh nhìn động tĩnh Vũ Minh.

Lần này có thể nói là Vũ Minh không tuân theo quy củ, cũng không quan tâm đến bọn người Long Thần.

Thế nhưng Vũ Minh từ trước đến nay đều ngang ngược càn rỡ làm sao quản chuyện này?

Mắt thấy Khương Côn bỏ mình, từng người Vũ Minh, trong mắt đều phun ra hỏa diễm, Dương Ngưng Phong thấy thế, đầu tiên là đem lửa giận mọi người bình ổn lại, sau đó lãnh đạm nói: “Các vị Chiến tộc, các ngươi nhúng tay đánh cuộc, sau đó lại giết chết Vũ thánh Vũ Minh ta, hình như là không phù hợp quy củ cho lắm?”

“Chúng ta rõ ràng đã nhận thua, mà Khương Côn vẫn còn công kích là hắn không tuân theo quy củ trước, chúng ta không thể làm gì hơn, mới ra tay đánh chết, chuyện này người sáng suốt đều hiểu, Dương Ngưng Phong lại bàn lộng thị phi, không sợ anh hùng thiên hạ cười nhạo hay sao?”

Long Thần cười nói.

Khương Vô Nhai sau khi ngất xỉu, hắn đã trở thành người trọng yếu trong đám người, nhất là sự phối hợp giữa hắn và Tiểu Lang lúc nãy, một tay giết chết Khương Côn.

“Hơn nữa, mọi người đều biết, cho dù chúng ta không động thủ, không bao lâu, Khương Côn kia cũng hồn về tây thiên..”

Long Thần bổ sung tiếp.

Dương Ngưng Phong nói năng không thiện ý, cho nên hắn lúc này bị Long Thần phản bác có chút không phản pháo lại được. Hắn quay đầu nhìn Triệu Đan Trần cầu trợ giúp, Triệu Đan Trần lúc này sắc mắt xanh mét, mắng:.”Đừng có lãng phí thời gian nữa, hiện tại chúng ta không phải thắng rồi sao? Hỏi bọn hắn có thần phục hay không, nếu như không tuân theo quy tắc, ta đây sẽ động thủ tức thì!”

Triệu Đan Trần vốn chủ chiến, hắn cũng mặc kệ tổn thất lớn đến mấy, một lòng muốn tiêu diệt Chiến tộc, hắn càng thêm vui vẻ, chẳng qua Dương Ngưng Phong bày ra đánh cuộc như vậy, hạn chế hành động của hắn. Nếu không phải bận tâm đến danh tiếng Vũ Minh, Triệu Đan Trần hắn sớm đã động thủ rồi.

Dương Ngưng Phong lập tức khom lưng cúi đầu, sau đó như hung thần ác sát hướng về phía Long Thần, cất cao giọng nói:.”Đã như vậy, chuyện Khương Côn, ta cũng không so đo với đám người các ngươi nữa, thế nhưng hiện tại đánh cuộc, các ngươi đã thua, các vị hảo hán Chiến tộc, từ nay về sau, Chiến tộc các ngươi phải thần phục Vũ Minh ta! Bị Vũ Minh nắm giữ, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tin tưởng Lôi Chấn tộc trưởng không phải là tiểu nhân bội bạc?”

Giờ phút này cuối cùng vẫn tới nơi.

Trong Chiến tộc, trên mặt mỗi người đều lóe lên thần sắc bất đắc dĩ.

Dương Ngưng Phong không hiểu Chiến tộc, hắn cho rằng bọn họ bất đắc dĩ thôi là bất đắc dĩ thần phục, kỳ thật bọn họ bất đắc dĩ là bởi vì trận quyết chiến cuối cùng, sắp bắt đầu.

“Hít...”

Quyết định làm sao, còn phải nhìn ý Lôi Chấn. Nhất là sáu vị Chiến vương, Lôi Chấn bây giờ là tộc trưởng, Lôi Chấn ra lệnh một tiếng, cho dù là cái mệnh lệnh gì, bọn họ đều xông lên trước nhất.

Nhìn thương thế Khương Vô Nhai, còn có bộ dáng gây sự Vũ Minh, nắm tay Lôi Chấn từ từ nắm thật chặt, mọi người đều biết cái này là đại biểu cho cái gì, cho là Lôi Chấn quyết định, hẳn là ban xuống.

Cục diện giằng co, lại bị thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng phá vỡ.

“Ai nói chúng ta đã thua hả? Ba trận hai thắng, không phải còn lại một trận nữa sao?”

Thanh âm này rõ ràng là từ giọng nói Long Thần, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về người thiếu niên lên tiếng mà nhìn, lúc này Long Thần ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên chiến ý đầy máu tanh, trong thanh âm của hắn, tràn đầy kiên quyết.

Long Thần cũng hiểu, đám người Lôi Chấn đã quên đi trận đấu cuối cùng này. Khương Vô Nhai thua, bọn họ cho là Chiến tộc đã thua. Dù sao trận đánh cuối cùng thuộc về Địa Vũ cảnh tam trọng, bọn họ không muốn Long Thần đi mạo hiểm, hơn nữa còn là hoàn toàn không cần mạo hiểm.

“Thất đệ, hay là thôi đi!”

Lôi Chấn khuyên nhủ. Hắn kéo cánh tay Long Thần.

“Khai chiến, hẳn là chết, ta đi lên, còn có đường sống!”

Long Thần nhẹ giọng, hắn nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lôi Chấn ra, trong ánh mắt mọi người muốn nói lại thôi, đi về phía Vũ Minh.

Thật ra, tất cả mọi người đều muốn kêu hắn trở lại, chẳng qua thấy được bóng lưng Long Thần đầy kiên quyết mà kiên định, chợt bọn họ phát hiện đều muốn nói, toàn bộ đều ngừng lại ở trong cổ họng, không nói ra.

Kiên cường, vĩnh viễn không khuất phục, trên người Long Thần, bọn họ thấy được tinh thần còn hơn cả tinh thần Chiến tộc.

“Hảo huynh đệ! Cố gắng lên!”

Ánh mắt Lôi Chấn, vốn từ lo lắng, chuyển thành đầy nhiệt huyết! Long Thần nện bước đầy kiên quyết kia làm nhiệt huyết trong tâm mọi người đều sôi động lên.

Dũng cảm tiến tới, thấy chết không sờn.

Long Thần đón ánh mắt của mọi người Vũ Minh, giẫm chân đi tới bên cạnh tượng đá Khương Côn, hắn mặt không chút đổi sắc, ngón tay nhẹ nhàng bắn lên tượng đá, tượng đá trông sống động là vậy, trong nháy mắt liền biến thành phấn vụn màu đen, hàng loạt tiếng xột xoạt rơi xuống mặt đất.

Một vị cường giả, hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này không còn dư lại chút gì cả.

Khương Côn, từ khi bắt đầu sử dụng Tang thi thì kết cục hẳn là phải chết. Tang thi, nói cho cùng là một loại phương thức đồng dạng như huyết tế, cũng không phải chính là huyết tế Long Thần so với Thây Ma kia còn muốn ưu việt hơn vô số lần.

Ngẩng đầu, Long Thần nghênh đón ánh mắt đám người Vũ Minh, mặc dù đối mặt với cường giả bên kia ánh mắt hắn thế nhưng không lui bước chút nào.

Đi tới!

Người phía sau, hiện tại yên lặng ủng hộ hắn, trong lòng vì hắn mà reo hò!

Khương Vô Nhai bị thương, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đôi môi ngọa nguậy, nói:.”Thất đệ, đúng là một nam nhi, hắn sẽ cho chúng ta công đạo...”

“Nhưng mà...”

Tất cả mọi người đều hi vọng Long Thần có thể sống sót trở về, chẳng qua là có khả năng sao? Bên phía Chiến tộc đã giết chết hai võ giả Vũ Minh, nếu Dương Ngưng Phong chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, hắn làm sao để cho Long Thần còn sống trở về?

Long Thần thì lại không có nghĩ nhiều đến thế, thua và thắng, hắn cũng không có suy tư, cái hắn quan tâm chính là chỉ cần đánh bại Dương Ngưng Phong, Vũ Minh sẽ rút khỏi Chiến tộc là được rồi.

Cho nên, liều mạng thôi!

Long Thần cử động làm người Vũ Minh có chút khó hiểu.

Chân mày Dương Ngưng Phong giật giật, nói:.”Lôi Chấn, đây là ngươi có ý gì? Ta muốn ngươi thần phục, sao ngươi lại phái ra một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu!”

Long Thần không đợi Lôi Chấn lên tiếng, nói thẳng: “Thần phục cái gì chứ? Ba trận hai thắng còn chưa kết thúc, vừa mới đi qua hai trận mà thôi, Dương Ngưng Phong, ta xem ngươi đừng có nhiều lời nữa, trực tiếp động thủ đi thôi!”

Lời nói lớn lối của Long Thần để cho người Vũ Minh cười ầm lên, sau đó nở nụ cười khinh miệt, vốn bởi vì hai người chết, trong lòng bọn họ còn tràn đầy tức giận nhưng lời Long Thần làm cho bọn họ vui vẻ, thậm chí vui mừng đến nỗi quên đi thù hận...

“Ngươi nói gì? Ngươi muốn đánh với ta sao?”

Dương Ngưng Phong thần tình ngạc nhiên, hắn cũng nhịn không được cười to lên, một lúc sau mới sửa sang lại quần áo của mình, nói: “Tiểu hài tử xấu xa, ngươi nên trở về đi thôi, đừng cho mình tới Vũ cảnh đã là thiên hạ vô địch. Thực lực ngươi, đến nỗi xách giày cho Dương Ngưng Phong cũng không có tư cách nữa là nếu muốn đánh trận thứ ba, các ngươi phái ra một tên có thể miễn cưỡng đỡ được một đòn, không phải Chiến tộc còn có một người là Thứu lão sao?”

Long Thần nghe vậy, nhãn tình nhất mị, sau đó đột nhiên quát lên: “Dương Ngưng Phong, đừng có nói nhảm với lão tử nữa, nếu ngươi có gan, lập tức cút đến đây ngay cho lão tử!”

Một tiếng quát này của hắn, phát ra, đột nhiên nổ tung, giống như là tiếng sấm đùng đùng vậy, trực tiếp dọa sợ đám người Vũ Minh, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thân thể Long Thần bây giờ, kế thừa thân thể Thần Long Tổ Long huyết tinh, mỗi một bộ phận đều cụ bị uy lực thời đại thượng cổ, hắn mặc dù hình người nhưng giống như một loài thú to lớn cực kỳ hung mãnh. Nói chính xác hơn là Long.

Một tiếng gầm rống này mang theo uy hiếp thuộc về Long.

Trong quá trình Long Thần hét lớn một tiếng, long lân tinh mịn màu đỏ như máu nhanh chóng bao phủ hoàn toàn thân thể hắn, những long lân màu đỏ máu đó phóng ra từng cái thân ảnh huyết long, giống như bay múa trong tầng mây vậy, gai nhọn màu đỏ như máu sắc bén, từ trên người hắn đồng loạt nổ bắn ra, xương sống, khuỷu tay, đầu gối to tướng, lúc này đều mọc gai nhọn, lúc này cũng chính là thủ đoạn công kích cường hãn nhất của Long Thần, nhất là thủ chưởng, mười cái móng vuốt kia quả thực giống như là mười lưỡi dao, nhấp nháy.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Long Thần từ một thiếu niên nhỏ yếu, biến thành một cổ máy móc chiến đấu, một bộ dáng kia còn có tiếng rống giận kia làm người Vũ Minh rất nhanh liền coi trọng hắn.

Lại bị Long Thần quát lớn như thế, Dương Ngưng Phong nếu không đánh cùng Long Thần thì hôm nay mặt mũi hắn không biết ném đi nơi nào. Trên mặt hắn dần dần xanh mét, gắt gao ngó chừng Long Thần, sau đó hướng Lôi Chấn nói: “Lôi Chấn tiểu tử, ngươi xác định người đánh trận thứ ba chính là tên tiểu tử xấu xa này sao?”

Lôi Chấn liền gật đầu, Long Thần cười lạnh mắng: “Ta có thể cùng lão nương ngươi ở trên giường tiến tiến xuất xuất đại chiến ba trăm hiệp, ngươi nói lão tử là tiểu hài tử xấu xa sao? Các tỷ tỷ muội muội nữ nhi của ngươi đều đẩy ra cho lão tử thử một chút xem sao, ngươi có biết ta có phải là tiểu hài tử xấu xa hay không là được rồi!”

“Phốc!”

Lam Linh Nhi trợn trắng mắt, những người khác cũng ngoài ý muốn, sống chung lâu như vậy, thậm chí còn không biết Long Thần lại có một mặt thô tục như thế. Thế nhưng thoạt nhìn thật đáng yêu nha.

Chỉ có Tiểu Lang mới biết, Long Thần chân chính đã trở lại, kể từ khi Linh Hi rời đi, cả người Long Thần đều giấu mình, trở nên âm lãnh mà tàn khốc, hôm nay Vũ Minh đối với các huynh đệ Long Thần áp bức, cũng khiến Long Thần kích phát bản tính của mình ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.