Em Thích Anh

Chương 1




Ánh mắt Tô Mạn chớp động một lát thì cười to:

- Vốn là thần của quân thượng, thần của thế tử thì nói gì tới chữ hàng?

Bỗng dưng hắn rút đao ra, ánh đao sáng như tuyết lóe lên về phía sau, mấy chục cái đầu lâu bay vút lên, huyết dịch phun ra.

Tông Nguyên nhìn những cái đầu này, hơn phân nửa đều là thân tín của Phòng Húc, lập tức cũng thì không thèm để ý chút nào. Ngay sau đó Tô Mạn lại đi tới tường thành gào thét một tiếng:

- Các ngươi đều chết sạch rồi sao? Thế tử đã về, còn không mở cửa cho ta?

200 giáp sĩ dưới cửa thành vốn là ngẩn người, sau đó đều luống cuống tay chân đẩy cánh cửa tinh cương nặng nề ra, có mấy người muốn ngăn cản bị Tô Mạn nhảy xuống, một đao vung trảm đầu thân hai đoạn.

Chỉ một lát sau, cửa thành ầm ầm mở rộng, sau mấy tức, Tông Lam dẫn 2000 thiết kỵ bước vào trong thành.

Mặc dù ở dưới thành nhưng Tông Lam có thể cảm giác thi thể Phòng Húc phía trên tường thành, hắn vỗ vỗ bả vai Tô Mạn nói: lão Tô. Tiếp theo thì cười ha ha:

- Hảo một Tử Lôi thương Tông Nguyên! Ngay cả Phòng Húc đều chết trong tay ngươi, thế tử có mắt nhìn người, thật không có nhìn nhầm ngươi!

Tông Nguyên từ trên nhảy xuống thản nhiên nhìn Tông Lam, sau đó xuống ngựa, trực tiếp nửa quỳ hướng ra bên ngoài cửa thành.

- Thần Tông Nguyên cung nghênh thế tử trở về thành! May mắn không làm nhục mệnh, đã trảm đầu của Phòng Húc.

Tông Lam quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài trăm trượng. Tông Thủ cùng mấy người Đàm Đào cũng đang hướng chỗ cửa thành chạy tới. Lập tức hắn vung tay lên, hơn hai ngàn kỵ sĩ đều nhao nhao xuống ngựa đồng dạng nửa quỳ trên đường.

- Cung nghênh thế tử trở về thành!

Chung quanh nơi này có không ít tướng tốt thành đông, nhìn thấy thế thì hơn phân nửa đều là mờ mịt không biết làm sao. Cũng không biết là nên xung phong liều chết đi lên hay là quỳ xuống cung nghênh theo những người này.

Thời điểm chần chờ do dự đã thấy Tông Lam Tông Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt như đao quét tới.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh bốc phát, hai cỗ võ đạo ý niệm mạnh mẽ ép ra ngoài ngàn trượng.

Lập tức gần chín thành giáp sĩ, đều chống đỡ không nổi, nhao nhao ngã xuống, những người đứng vững thì sắc mặt xanh trắng.

Tô Mạn đồng dạng nửa quỳ dưới đất cùng đám người Tông Lam, thần sắc lại hồi lâu kinh ngạc.

Trước mắt 2000 kỵ sĩ này vô luận là Huyền Hồ Thiết Kỵ hay là Huyền Giáp phong long kỵ, đều là tinh duệ trong tinh duệ. Bất quá tinh kỵ bực này đều đứng đầu trong quân, nếu như không có đầy đủ thực lực. Cho dù là vương thành mê hoặc phú quý cũng không cách nào khiến cho bọn hắn kính phục. Giờ phút này phần lớn cúi đầu áp tai, không có người lộ vẻ không phục, tính của Tông Lam, hắn cũng biết rõ. Kiệt ngao bất tuần (cương quyết bướng bỉnh) chỉ tiên quân Tông Vị Nhiên tại vị mới có thể khống chế, dù có trung tâm đối với thế tử nhưng lại chắc chắn tránh không được kiêu căng, chỉ là Giờ phút này rõ ràng thần sắc cung kính, mắt toát ra quang mang cường liệt.

Về phần Tông Nguyên, hắn biết rõ người này trung tâm đối với phụ tử Tông Hạo Tông Dương. Giờ phút này biết như thế nào rõ ràng đầu nhập dưới trướng thế tử.

Mấy ngày trước đó, chiến một trận ở Hải Hạp, 3000 thiết kỵ, đạp phá thiên quân, Tô Mạn ngẫm lại thì cảm giác rung động đến tâm can.

Nếu không phải nhìn tận mắt Tông Nguyên một thương tru sát Phòng Húc thì khó mà tin được kẻ này lập nên chiến tích khủng bố như thế.

Mà thấy thần sắc của hắn rõ ràng đã là không có nửa phần không tình nguyện, thần thái gần như thành kính. Mặc dù trước kẻ này nghe lệnh Tông Hạo cũng tuyệt không sùng kính như vậy.

Tông Thủ cưỡi đầu tứ giai Ngự Phong câu như phong lôi bay qua cổng thành.

Nhìn tràng diện mấy ngàn người quỳ xuống, hô to: Cung nghênh thế tử thì càng hoảng sợ.

Kinh ngạc sau nửa ngày, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Trong chớp mắt hắn chỉ cảm thấy là hào hùng bùng lên.

Trong lòng thầm nghĩ trách không được có người nói, đại trượng phu khi say nằm ngủ trên gối mỹ nhân, tỉnh nắm quyền quản thiên hạ. Loại cảm giác nắm quyền tay cầm ngàn quân, thật là làm cho người ta say mê.

Ngày hôm nay về sau, chính mình nắm giữ toàn bộ Càn Thiên Sơn thành. Khi đó chưa hẳn không thể thống nhất này Đông Lâm Vân Lục, thậm chí quyết tranh hơn thua cùng Thổ Thần Hoàng lúc này.

Sau một hồi lâu, Tông Thủ mạnh mẽ lắc đầu, bật cười một tiếng.

Truy cầu của mình xem ra không kiên định bằng suy nghĩ, những thứ này chỉ là nắm giữ một ít tiểu quyền thế mà thôi, thiếu chút nữa dao động.

Tông Thủ không khỏi thở sâu thở ra một hơi, nỗ lực khiến cho tâm tình chính mình bình phục xuống.

Giờ phút này hắn chính là nhân viên quản lý đồ thư quán nho nhỏ vạn năm về sau, đã từng sất sá cả đời, bỏ đi mọi thứ phù hoa danh lợi, ẩn cư trong tiệm sách mà sống qua ngày.

Chỉ vì có thể tĩnh lặng, an tâm tinh nghiên kiếm đạo, đẩy nghiên Bách gia kiếm lý. Dùng trụ cột chân thực truy cầu võ đạo chi cực!

Ngày nay thân thế của mình, mặc dù không còn là Đàm Thu, mà là Yêu Vương chi tử Tông Thủ. Một thân sở cầu vẫn không thay đổi.

Ngày hôm nay trở về đoạt Yêu Vương vị cũng chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng vị kia đời trước của hắn mà thôi.

Tay bỗng dưng nắm chặt lại Lôi Dực Kiếm bên hông, Tông Thủ âm thầm cười cười, trong lòng chỉ cảm thấy an tâm khó hiểu, lúc này mới là căn bản của mình.

Ý niệm lộn xộn biến mất, Tông Thủ hoàn hồn, tay phải vung lên ra hiệu mọi người đứng dậy rồi nhìn về phía Tô Mạn.

Trong cánh quân quản lý đông thành chỉ có người này ăn mặc bào phục Phó Đô thống, thân phận cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất.

Trong đầu nhớ lại, Tông Thủ lúc rời đi tuy nhỏ nhưng đối với Huyền Võ tông sư nội thành đều có được ký ức không tồi.

Chỉ một lát, Tông Thủ đã nhận ra thân phận người này:

- Ngươi là Tô Mạn? Đông thành quân Phó Đô thống? Tình hình nội thành như thế nào?

Tô Mạn là kẻ lão luyện, hắn ôm quyền thi lễ với Tông Thủ rồi đáp ngắn gọn:

- Tông Dương công tử cùng đám người Tông Thế Tông Sư Nguyên đang ở đỉnh núi Sùng Chính Điện gõ chín lần nghị sự chung để mọi người nghị sự. Bất quá đến nay trừ đám người thân tín thuộc hạ bên ngoài, không người nào hưởng ứng. Bá quốc công cùng Khâu Đình Trụ tức thì tọa trấn Trấn Càn Phong, tuy là trong thành khống binh bốn mươi bảy vạn, vượt qua tặc tử phản bội hơn mười vạn, bất quá sợ ném chuột vỡ bình, không dám vọng động. Hai phe quân mã phần lớn giằng co tại thành. Đúng rồi, còn có Hạo Quốc Công Sài Nguyên, chẳng biết tại sao ũng không còn đi Sùng Chính Điện. Bất quá tám vạn Võ sư Phong Hùng ở trong thành tộc đã động viên cả tộc chuẩn bị chiến.

- Hạo Quốc Công Sài Nguyên?

Tông Thủ híp mắt lại, lập tức đã phỏng đoán ra tình hình bên trong thành này không sai biệt lắm, lập tức ánh mắt hắn lưu chuyển quét nhìn bốn phía. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Đông thành quân cùng sở hữu năm trấn cộng với phụ binh, có sáu vạn quân mã. Không biết Tô Đô thống cần bao lâu để những người này ra sức cho ta?

Tô Mạn nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, nếu như đã trở về thành, như vậy vì sao không đi hội hợp Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi, cùng đi Sùng Chính Điện? Khi đó hơn phân nửa sẽ một lần hành động đóng đô thành công.

Phải biết mấy người Tông Thế tuy rằng hợp lực, bản thân lại không đồng lòng. Mà vài chục vạn quân mã hội tụ đa số là bị cưỡng bức. Tông Thủ thân là chính thống, chỉ cần trọng thần trợ giúp, lên cao hô một hô sẽ lung lay hơn nửa.

Vì sao muốn tại đông thành chậm trễ thời gian?

Chẳng lẽ là cố kỵ cao thủ Đạo Danh Tông cùng Huyền Tố Tông phái tới? Nhưng hôm nay đại thế đã thành, những người này chẳng lẽ còn tạo được sóng gió gì, dám động thủ ở Càn Thiên Sơn thành?

Chỉ hơi chút chần chờ, Tô Mạn liền dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt nói:

- Một phút đồng hồ! Trấn thứ tư ở Đông thành quân từ đầu đến cuối đều ở trong khống chế của ta. Chỉ cần một phút đồng hồ, ta có thể nắm giữ trấn thứ hai cùng thứ ba, thống lĩnh hai trấn còn lại tử trung của Phòng Húc, cần thế tử sai người xuất thủ.

Ánh mắt Tông Thủ nhìn tới hai người Tông Lam cùng Tông Nguyên.

Tông Thủ cũng không trả lời, như có điều suy nghĩ nhìn qua núi cao xa xa. Ngọn núi chính của Càn Thiên Sơn cao 1200 trượng, Thứ Phong chính là Trấn Càn Phong, cao chín trăm bảy mươi trượng.

Giờ phút này toàn thành Càn Thiên hắc ám tĩnh mịch, duy chỉ có phía trên hai ngọn núi này đèn đuốc sáng trưng.

Tiếp theo hắn nhếch môi một cách sâu xa khó hiểu, tình hình này so với hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều.

Lại thông qua trí nhớ nhìn về Phong Hùng nhất tộc, đặc biệt là Sài Nguyên nhất tộc sinh sống phía xa.

Hắn tựa hồ nghĩ đến biện pháp rồi, ngày hôm nay một trận chiến này lại có thêm mấy thành phần thắng.

Đỉnh Trấn Càn Phong ở đằng kia, Hổ Thiên Thu cười toe toét miệng, hắc hắc cuồng tiếu:

- Không hổ là thế tử, quả nhiên không có làm Hổ Thiên Thu ta thất vọng. Rõ ràng thật là phá trấn sơn quan, có thể so với trong dự liệu của ta sớm hơn nửa ngày. Bổn sự đơn giản nhưng rất cao minh, vừa ra tay chính là lôi đình vạn quân, rất có phong thái của quân thượng.

- Người nọ chính là Tử Lôi thương Tông Nguyên?

Tuy là cách hơn mười dặm nhưng Khâu Vi rót khí vào mắt vẫn có thể lờ mờ trông thấy, tình hình hơn vài chục dặm.

Vừa mới rồi cũng nhìn tận mắt một màn Tông Nguyên dùng lôi đình thương ý, nhất thương bêu đầu Phòng Húc.

Người này, quả nhiên không hổ là tướng tài vô song theo như đồn đãi.

Trấn sơn quan bị công phá, tuy là làm cho người kinh ngạc, có người này ở đây tựa hồ cũng có vài phần khả năng.

Có người này ở đây, quả nhiên là phúc của thế tử, không biết thế tử sử dụng thủ đoạn gì khiến kẻ này cam tâm cống hiến.

Kinh ngạc chỉ duy trì một lát, hắn nhìn về phía xa, thấy người vào thành là Thiếu chủ thế tử ba năm không gặp, tâm thần Khâu Vi lập tức buông lỏng:

- Quả nhiên là thế tử! Hắn trở lại là tốt rồi, những con tôm tép nhãi nhép tự tìm đường chết. Việc cấp bách là sai người đi hộ tống thế tử cùng chúng ta tụ hợp.

Khâu Vi đang nói chuyện, tiếp theo lại nao nao. Chỉ thấy phương vị cửa thành đông thành, gần vạn đại quân đi theo Tông Thủ vào thành lại không có ý đi tới Càn Thiên Sơn thành mà chỉ nghỉ ngơi và hồi phục chốc lát, thì phân quân ra tiến tới mấy cái quân trấn đóng ở đông thành.

Đây là ý gì?

Khâu Vi đang cảm giác kỳ quái, nếu đã trở về thành thì nên sớm hội họp với mọi người rồi định đoạt yêu vương vị chứ?

Đã có danh vị quân thần, đám Tông Thế kia chẳng thể tạo nên sóng gió gì.

Mà giống như Tông Nguyên không kịp đề phòng tập sát Phòng Húc, cuối cùng chỉ là trường hợp đặc biệt.

Đối phương có phòng bị, những thống quân tất nhiên sẽ thận trọng, dưới trướng Tông Thế cũng không phải không có cường giả.

Giờ phút này mặc dù có thể chưởng khống năm vạn quân đông thành cũng không có tác dụng gì. Trước mắt là sợ ném chuột vỡ bình, quân lực lại nhiều một ít cũng vô dụng, ngược lại tốn thời gian không ít, khiến đối phương phản ứng, đúng là không có trí tuệ.

Trong lòng Khâu Vi đang cảm thấy khó hiểu, âm thầm nhíu mày thì bỗng nhiên chợt nghe bên cạnh Hổ Thiên Thu cười nói:

- Mấy thằng ranh con Tông Thế từ bên trong chạy đến rồi! Ta biết đám người đó sẽ ngồi không yên mà.

Khâu Vi theo ánh mắt của Hổ Thiên Thu nhìn lại, quả thấy đám người Tông Thế giờ phút này đang tại đỉnh núi nhìn xuống.

Cảnh ban đêm thâm trầm nhưng vẫn có thể thấy được sắc mặt khó coi của những người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.