Em Thích Anh, Muốn Cho Anh Biết

Chương 42: Chương 42




Trước khi rời đi Minh vẫn nói với tôi một câu;

- Em còn trẻ hãy suy nghĩ cho kỹ, bỏ nó đi mà tìm hạnh phúc mới sẽ dễ hơn đó.

Tôi đã rất cố gắng để mạnh mẽ khi đứng trước người đàn ông phụ bạc đó, cố nhủ với lòng mình rằng "" không được khóc, nhất định không được khóc vì con người như vậy...?""

nhưng khi Minh vừa rời khỏi cũng là lúc tôi ngồi thụp mình xuống dưới nền nhà lạnh tanh mà khóc.

"" lòng người sao mà bạc bẽo quá, bao nhiêu ân tình tựa như thoáng mây trôi, phút chốc bỗng hóa thành tro tàn lạnh lẽo "".

giờ đây, ngay lúc này tôi mới thấm đủ nỗi đau này, khi còn chỉ mình tôi đối diện với tất cả tôi đau, cảm giác nghẹn thở vô cùng, tim không ai bóp mà sao nghe vụn vỡ quá, huhu... tôi không tiếc những năm tháng thanh xuân bên hắn, mà tôi buồn cho chính mình đã mù quáng đam mê đem tuổi xuân của mình dâng hiến cho một kẻ như hắn....

Mấy hôm sau tôi chuyển chỗ ở mới.Ngân bảo tôi nên dọn về ở chung với Ngân cho vui.vì dù sao nhà Ngân cũng rộng rãi mà bố mẹ và gia đình anh trai Ngân đều qua bên nước ngoài làm việc,. Tôi một phần vì cũng không còn muốn ở lại đây để ""nhìn cảnh nghĩ đến người"" nên tôi đồng ý dọn qua nhà Ngân ở cùng Ngân cho vui.

- Ngân ; đây, vào đây nào, nhà có mình tao mày làm gì phải ngại thế...?

- ừ, nhà mày đẹp thế...?

- ừ, mà mày muốn ngủ cùng tao hay ngủ một mình cho thoải mái, nhà có 4 phòng ngủ lận.

- mày cho tao ngủ cùng mày cho vui nhé!

- ừ, thế thì đi theo tao, lát tao chở mày đi mua ít sữa bầu và đồ bầu nha.

Tôi nhìn Ngân đáp;

- thôi cứ từ từ mày ạ, bụng tao cũng còn nhỏ hơn nữa mặc áo bầu người ta dị nghị thì sao ;

Ngân quắc mắt nhìn tôi nói;

- con hâm này, mày không thấy bây giờ người ta đang thịnh hành làm mẹ đơn thân đó à...? mày bỏ ngay giùm tao cái suy nghĩ cổ hũ ấy đi, lấy chồng mà không ra gì thà ở vậy kiếm đứa con rồi nuôi có khi sướng hơn nhiều. lấy chồng vừa phải ràng buộc chồng con, vừa phải cố gắng làm hài lòng gia đình nhà chồng.. còn chưa kể nhiều đứa phải sống cảnh mẹ chồng nàng dâu.... ôi / chỉ nghĩ đến thôi tao cũng đã thấy ngán rồi.

Tôi nhìn Ngân cười nói ;

- máy cứ suy nghĩ vậy đến bao giờ mới chịu lấy chồng...? mình sống đâu phải chỉ sống cho riêng mình mà còn có bố mẹ và gia đình nữa chứ...? nhắc đến bố mẹ và gia đình nước mắt tôi lại ứa ra.

Ngân thấy vậy liền nói ;

- Thôi nha, không được khóc đâu nha, tao chắc không yêu đương gì đâu, sống vậy cho trai nó thèm mày ạ...!!!

Tôi nghe thấy Ngân nói xong câu đó cũng không nín được cười.hihi mặc dù vừa đây nước mắt tôi mới ứa ra chỉ chờ nhấp nháy mắt là nước mắt cũng sẽ rớt xuống.

Tôi nhìn Ngân nói ;

- ước gì tao cũng vô tư được như mày nhỉ...?

Ngân cô bạn thân của tôi nó là như thế, tính thẳng thắn lắm nên nhiều khi dễ gây hiểu lầm và không được lòng nhiều người cho lắm, nhưng cũng xuề xòa không kém nên cũng không giận ai lâu được. Ngân là dân thành phố nên cũng có phần chảnh chọe lắm, khuôn mặt trái xoan ưa nhìn và đặc biệt có cặp đồng tử tinh anh lắm,đàn ông vây quanh không thiếu, nhưng Ngân lại chưa hề rung động trước ai. mà nó nghiễm nhiên mạc định rằng "" lấy chồng là đeo ghông vào cổ, là tự mình chui đầu vào rọ, khổ bọ xừ chứ có sung sướng gì đâu "" nên thà ở vậy cho sướng cái thân.

reng.... reng điện thoại tôi đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại của bố Tôi vội vàng bắt máy ;

- a lô, bố à! bố có khỏe không...?

bố không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi dồn dập;

- thằng Minh về rồi, mà bố thấy nó về cùng đứa con gái nào ấy trông sang trọng lắm, có vẻ thân mật nữa, nó đi qua bố cũng không thèm hỏi một câu, hai đứa bây ở trên đó có chuyện gì không...? sao mày không về cùng với nó???

tôi nghe bố nhắc đến Minh lại không kìm được nước mắt nên vội nói nhanh với bố ;

- bố ơi! giờ con đang

bận làm nên lát về con sẽ gọi lại nói chuyện với bố nhé...!

"" tình yêu mà không ai nhắc tới thì thôi còn hễ cứ ai nhắc tới là tim lại chợt nhói lên những cơn đau, không gọi thành tên, cố để quên lại cứ vô tình phải nhớ....

có lẽ anh dẫn người yêu về ra mắt, hihi nhanh quá nhỉ...?

"" con xin lỗi bố mẹ ""

giờ ăn cơm trưa Ngân thấy mắt tôi đỏ liền nói ;

- chuyện gì đó, đừng nói với tao là mày lại khóc ngay cả trong giờ làm việc vì còn tiếc rẻ cái loại đó nha.

tôi lắc đầu đáp;

- không, tao cũng không còn muốn nghĩ đến nữa, phải cố mà quên thôi mày chẳng qua là lúc nãy bố tao có gọi nên...

- nên.... nên mày lại nhớ tới thằng khốn đó chứ gì...?

- nốt lần này nữa thôi tao nhất định sẽ quên được mày ạ!!!...chỉ có điều...

ngân đáp ;

- có điều gì mày nói tao nghe xem nào...? chỗ bạn bè còn úp mở làm gì không biết nữa, để lâu trong bụng nó nặng quá bục vỡ bụng bây giờ...;

- có điều mày không biết ở quê tao còn nghèo nàn và lạc hậu lắm, để được đi học và có được công việc ổn định như tao không phải nhiều đâu, nên cái tư tưởng nó còn rất cổ hũ, bố tao cũng vậy cỗ hũ lắm. Ông mà biết tao chưa cưới mà có bầu là kiểu gì ông cũng từ mặt tao luôn đó mày....

Ngân ngạc nhiên nói ;

- sao bố mày khó tính vậy á...?

- ừ, mà lúc nãy ông có gọi bảo Minh và nhỏ kia về nhà rồi, có lẽ cơn bão kia chưa qua tao lại phải chuẩn bị đón nhận cơn bão lớn nhất trong cuộc đời mày ạ....////

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.