Em Thả Thính Anh Đi

Chương 14: Tức Hồng Lệ Đích Lệ




" Đường và chân là đôi bạn thân; chân đi chơi, chân đi học; đường ngang dọc đường dẫn tới nơi... ".

LỪA TÌNH! =..=

Làm như thân nhau quá thể vậy. Ờ đấy, cô bị lạc đấy thế chân với đường không thân nhau nữa à? Không thân nhau nữa nên đường mới không chỉ cho chân lối ra phải không? =)))

Ngồi bệt xuống đất, đem hai tay để về sau thành cái để chống cho cả cơ thể, cô thở dài một tiếng.

Thật sự cô đang rối lắm đấy. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối rồi, chân cô thì lại chẳng thể lê lết nổi nữa. Không lẽ cô phải qua đêm tại đây sao? Má ơi, thế giết cô luôn đi cho rồi. Đây là rừng chứ đâu phải khách sạn mà qua đêm như đúng rồi vậy.

ÈO UỘT!

Biết thế cô mặt dày không đi cho xong. Dù sao thì nguyên chủ mặt cũng dày mà. Ai nói không dày, vì dày nên mới không mọc mụn đấy biết chưa.

* Ục ục *.

Bụng đánh trống rồi... cô đói rồi... ngượng quá đi... =)))

#Đứa nào vừa kêu mặt dày nhỉ? =..=

Xoa xoa bụng, cô thật sự đói lắm rồi. Thật đấy, đói muốn xỉu, muốn lăn một phát lắm rồi... hay cô phịch cái lâm sàng luôn nhé?

Đã nói rồi cuộc đời sẽ chẳng để ai có được sự " an nhàn " đâu...

- LÃNH THIÊN TUYẾT. CÔ CÓ Ở ĐÂY KHÔNG?

Hình như có người gọi cô đúng không?

Lặng nghe một chút... hờn hờ chắc cô bị đói làm cho lão hóa tai rồi. Chậc chậc, nguy hiểm phết. Kiểu này thì...:

- TRẦN THIÊN TUYẾT.

Má ơi, là thật đó. Có người đi tìm cô kìa, thật hạnh phúc con mẹ nó phúc rồi. Nhưng ai lại tốt bụng đi kiếm cô nhỉ? Ai ta, ai nhề... chịu làm sao mà biết được ra khỏi đây rồi tính sau.

Toe toét miệng cười, cô hét:

- TÔI Ở ĐÂY! Ở ĐÂY NÈ, ĐÓI SẮP CHẾT RỒI MÀ CÓ MANG ĐỒ ĂN CHO TÔI KHÔNG DỢ? =)))

#Bạn thiệt vô tư...

- ĐỨNG YÊN Ở ĐÓ CHÚNG TÔI TỚI NGAY.

Ngâm nga khẽ hát một vài giai điệu quen thuộc mà bản thân yêu thích

... ông trời cũng có mắt chứ bộ. =)))

~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~

-...

- Cất cái dáng vẻ đó đi. Thật khó nhìn.

- Sao anh lại tới được đấy?

- Tìm.

-...

#Câu trả lời thiệt liên quan...

Thu lại cái vẻ nghệt nghệt, ngơ ngơ, nước miếng từ miệng suýt rơi thành dòng đồng thời cất con mắt còn đang trong trạng thái " khó tin deso ". Cái này thật sự là khó tin bỏ má ra. =)))

- Cô đứng thu thu ở đó làm gì, có đi hay không thì bảo.

- Đi đi. Nhưng...

- Nhưng?

- Có đồ ăn không vậy?

- Cô nghĩ trong trường hợp này sẽ mang theo sao?

- Mà...

- Cái gì nữa cô mau nói.

- Anh đi chậm một chút có được không?

-...

- Gì? Đây là không đồng ý sao? Dù có thế nào anh cũng phải nghĩ cho nhân loại chứ. Anh chân thì dài còn chân tôi thì lại... không nói đâu. Vậy á á, anh làm gì vậy?

- Bế cô.

- Mau thả tôi xuống.

-... Cô muốn gặp thần chết à?

-...

~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~

Má ơi, chuyện vừa rồi làm cô sợ suýt quấn ra đài hà.

Hờ hờ... không sợ sao? Ờ thế cứ được Hàn Tử Thiên bế về như vậy xem có sợ đến nỗi xỉu luôn không nhé. Cô đây không xỉu là may lắm rồi, biêt chưa? Chưa biết hả? Thôi luôn đi. =)))

- Cô xong chưa?

- Chưa, chưa.

Quên đi. Định gọi cô ra để tra tấn sao? Nằm mơ! Cô sẽ ngồi lì trong phòng tắm luôn, hứ. Tưởng gặp cô dễ lắm à. =)))

- Cô đừng có nuôi vọng tưởng mọc rễ trong đó nghe không?

Sao biết hay vậy cha?

Ấp úng, cô lớn giọng:

- À... à... ờ... ờ tui tắm xíu rồi sẽ ra. Anh tưởng nhà tắm của anh sang lắm hả? Tui đây không thèm!

- Vậy sao?

- Ờ, vậy đấy.

- Vậy để tôi vào trong đó đưa Lãnh tiểu thư ra ngoài.

- Ờ.

Mà này hình như có gì gì sai sai đúng không? Cô hình như vừa nói cái gì đó không đúng. Hàn Tử Thiên nói sẽ vào trong còn cô hình như vừa đồng ý đúng không? Má nó, đúng là cái miệng hại cái thân.

Với lấy bộ áo tắm choàng trên giá cô nhanh chống mặc vào người rồi mở cửa song phi ra ngoài.

Không phải là cô sợ hắn mà là cô đường đường là nữ hán tử trời không sợ, đất không sợ chỉ sợ không có đam để đọc, không có H để coi vậy mà lại để một tên gì gì đó vào tận phòng lôi ra. =)))

- Hì hì. Tôi ra rồi.

- Nhanh vậy sao?

- Tôi mà!

- Xong rồi thì theo tôi.

- Đi đâu?

- Ngủ.

- Nhưng tôi còn chưa được ăn... tôi đói.

-... Sáng dậy ăn bù.

- Không. Đừng mà. Không muốn...

- Càng kêu càng đói.

-...

~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~

- Hàn Tử Thiên.

- Sao?

- Tại sao?

- Sao gì?

- Anh điên rồi hả? Một giường như vậy thì làm sao mà ngủ?

- Ngủ chung.

- Hả?

-...

Không nhiều lời Tử Thiên liền đem con nhỏ hay thắc mắc nào đó trực tiếp " quẳng " lên giường rồi bản thân cũng cùng lên giường ngủ.

Được một trận ê ẩm toàn thân, má ơi có cần dữ như vậy không? Đúng là không biết gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả. Chu chu môi tỏ thái độ bất mãn, xoay người một cái cô liền trong cái dạng chữ " đại " thoải mái mà cười thật vui.

Nhưng...

- Anh làm gì vậy?

- Ngủ.

- Không. Ý tôi là tại sao anh lại ôm tôi?

- Thích thì ôm thôi.

- Anh bị bệnh hả?

- Yên lặng một chút sẽ tốt hơn.

Đêm mặt chôn vào hõm cổ cô hắn khẽ hít một hơi sâu. Thật thoải mái... hương vị vẫn vậy nhỉ?

Nhẹ run người. Hắn chó má là đang làm gì vậy?

- Này.

- Gì?

- Cô không cần hằn học như vậy.

-...

- Nhớ tôi không?

Trưng ra bộ mặt ngu ngốc, cô xoay mặt nhìn thẳng vào Hàn Tử Thiên... hắn nói gì lạ vậy?

Cười khổ một chút. Hừ, cuối cùng vẫn là quên. Đồ không biết giữ lời.

- Thôi. Không nhớ cũng chẳng sao.

- Đi. Anh nói đi.

-... Bí mật không bật mí.

- Nhưng...

- Ngoan ngoãn ngủ đi.

- zzz....

Có lẽ quá mệt nên vừa mới trước đó chẳng bao lâu còn ầm ĩ làm ồn thì ngay sau đó cô liền phi thường nhanh chóng mà ngủ ngay.

Đưa tay siết nhẹ eo cô, hắn khẽ thì thầm:

- Em biết mà. Bí mật của tôi cũng là của em và nó sẽ chẳng được bật mí nếu...

~~~~~

END CHAP!

Thỏa mãn chưa? Dài vầy mà. Ahihi... phởn. ~.~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.