Em Thả Thính Anh Đi

Chương 1: Đại hiệp Tiêu Thu Thủy




Mặc thúc cẩn thận muốn lưu tâm một người mà nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra có chuyện gì xảy ra. Gương mặt nàng không biến hóa, gật đầu nói: “Thị vệ kia là ai?”

“Là người hầu của Thanh Chỉ viện.”

“Vì sao, loại nô tài này không nên đuổi ra phủ sao, còn giữ lại làm gì?” Đường Tĩnh không hiểu tại sao Mặc thúc còn giữ thị vệ kia lại.

Mặc thúc nhớ tới ngày hắn đi tìm Từ Lương viện muốn tăng cường thị vệ trong phu, vẻ mặt Từ Lương viện không đồng ý, hỏi lại: “Chỉ có thị vệ của ta đổi hay cả Vương phủ đều phải đổi?”

“Tất nhiên cả Vương phủ đều phải đổi.” Mặc thúc cung kính đáp.

Nói vậy Từ Tuệ Tú không nói được gì, trầm ngâm rồi từ từ mở miệng: “Đó cũng là chuyện tốt, chỉ là mấy thị vệ trong viện ta đều quen thuộc, không cần thì không đổi.”

Mặc thúc vừa định nói gì, Từ Tuệ Tú lại nói thêm một câu: “Khả năng thị vệ trong phủ ta hết sức tin tưởng.” Một câu nói làm cho Mặc thúc á khẩu không trả lời được.

Lúc này Vương phi hỏi lại chuyện này, Mặc thúc biết rõ quan hệ lợi hại: “Từ Lương viện không đồng ý.”

Đường Tĩnh cười lạnh: “Đúng là xem mình như chủ tử, không đồng ý? Chuyện này để ý rồi xem.”

Cùng Mặc thúc tán gẫu xong, Đường Tĩnh nằm trên ghế ở cạnh cửa số, Xuân Ngọc đi tới, nhỏ nhẹ không nghe thấy tiếng động bởi vì trong lòng có việc nên Đường Tĩnh không ngủ được, thấy có người đến liền mở mắt ra, “Có chuyện gì sao?”

“Hai vị Lương viện tới thỉnh an.”

Đường Tĩnh ngồi dậy, “Tới thật đúng lúc.”

Xuân Ngọc nhìn thấy trong mắt Vương phi nhà mình lóe lên sự ảo não không biết ai mới chọc tới nàng.

“Mời bọn họ vào đi.” Đường Tĩnh sửa sang quần áo ngồi vào ghế tựa, nha đầu thông mình dâng trà nóng. Đường Tĩnh đón lấy nhấp miệng hai lần sau đó nhìn Từ Tuệ Tú và Vương Lan Nhược đi tới. Bởi vì hiện tại là tháng giêng nhưng Từ Tuệ Tú vãn mặc toàn thân váy áo nhũ đỏ khảm bạc áo choàng hoa, mặt mày hớn hở đi tới. So với nàng, Vương Lan Nhược đằng sau mặc váy áo màu lam lưu vân.

Hai người đồng loạt hành lễ với Đường Tĩnh, Đường Tĩnh nâng hai người đứng lên, “Mau đứng lên, không cần phải nghi thức xã giao như vậy, nhân dịp hôm nay chúng ta tâm sự một chút.”

Từ Tuệ Tú thuận tiện đứng dậy, Vương Lan Nhược cũng đứng dậy theo.

Đường Tĩnh quay đầu phân phó nha hoàn: “Nhanh lấy ghế cho hai vị Lương viện.” Vừa cười với Từ Tuệ Tú: “Mấy ngày nay chúng ta không ở trong Vương phủ, trên dưới Vương phủ vất vả cho ngươi rồi.”

Từ lúc các nàng đi ngày hôm sau Mặc thúc liền báo cho nàng Vương phi rời khỏi Vương phủ, mặc dù muốn gạt tin tức này nhưng đó là với người ngoài, người trong phủ nhất là vị Lương viện có phân vị cao nhất này phải hết sức phối hợp mới được.

Bất quá từ lúc nàng vào Vương phủ tới nay đây là lần đầu tiên Vương phi nhiệt tình nói chuyện với nàng như vậy, làm cho Từ Tuệ tú thụ sủng nhược kinh: “Vương phi làm thiếp thân thấy ngại quá, có tài cán giúp Vương phi phân ưu là phúc của thiếp thân.”

Đường Tĩnh không nói gì, đúng là nha hoàn mang ghế vào, nàng bảo hai người ngồi xuống, nhìn Từ Tuệ Tú từ từ đỡ vào tay vị ghế dựa ngồi xuống, trong mắt Đường Tĩnh lóe lên sự sắc bén, rất nhanh biến mất không thấy.

Từ lúc vào cửa Đường Tĩnh đã thấy Từ Tuệ Tú có chỗ khác biệt, toàn thân thoát ra sự mềm mại đáng yêu, đó là sức quyến rũ lộ ra từ trong người, người ngoài có lẽ nhìn không ra nhưng Đường Tĩnh đã làm thê tử người khác làm sao không biết chuyện gì xảy ra.

Đường Tĩnh nhìn không tốt, phân phó nha đầu mang ghế cho bọn họ, nhìn nàng ngồi cẩn thận, Đường Tĩnh có chỗ không hiểu, đảo mắt qua hai người bọn họ, tầm mắt rơi vào chiếc vòng phủ thúy bên tay phải Từ Tuệ tú, Từ Tuệ Tú thấy Đường Tĩnh nhìn vòng tay liền vội vàng kéo tay áo che đi, Đường Tĩnh làm sao có thể để cho nàng che, cười kéo tay nàng: “Muội muôi làm sao có chiếc vòng tay tốt như vậy?” Tỏ vè thích vòng tay, khống khéo đụng tới cánh tay phải của nàng ta, Đường Tĩnh vội vàng thu tay lại.

“Cũng không phải thứ đáng giá gì, nếu tỷ tỷ thích có thể cầm lấy.” Từ Tuệ Tú nói xong muốn tháo vòng tay, Đường Tĩnh ngăn cản nàng: “Ta nói vậy cũng không phải muốn vòng tay của muội muội, muôi muội nên cất kĩ thì hơn, nếu không sau này ta không dám khen đồ của muội muội đẹp rồi.”

“Đúng vậy, chỉ có Vương phi khen chúng ta, làm sao chúng ta tặng Vương phi thứ gì được.” Vương Lan Nhược quen thuộc với Đường Tĩnh,nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.

Ba người hàn huyên mấy câu Đường Tĩnh bảo mình mệt mỏi, đuổi bọn họ đi, chính mình ngồi đó không nói một lời, ôm bụng, lúc thì dịu dàng, lúc thì xoắn xuýt. Cuối cùng Xuân Ngọc nhìn không được, đi về phía trước nhẹ giọng gọi: “Vương phi.” Lúc này Đường Tĩnh mới lấy lại tinh thần: “Xuân Ngọc, ngươi đi tìm lễ vật, sau buổi trưa chúng ta đi thăm Ngọc tỷ tỷ, ta đã về cũng nên đi vấn an nàng, lâu như vậy còn chưa gặp lại cháu trai.” Có lẽ nghĩ đến tiểu hài từ, gương mặt Đường Tĩnh càng nhiễm ý cười.

Sau buổi trưa, Đường Tĩnh mang theo lễ vật đi tới HIên vương phủ. Lúc này Ngọc Tử Khâm đang chơi đùa cùng hài tử, nghe Đường Tĩnh tới chào hòi, cao hứng vội vàng nói: “Nhanh, nhanh mời vào.” Nha đầu bên cạnh nghe phân phó liền lập tức ra ngoài mới Đường Tĩnh đi vào.

Đường Tĩnh vừa vào liền nghe được Ngọc Tử Khâm đang gọi nhi tư, trêu ghẹo nói:”Hiện tại Ngọc tỷ tỷ càng thêm ôn nhu, nói chuyện đều có thể vắt ra nước.” Vài bước chân đã tới cạnh giường, “Nhanh để ta nhìn cháu trai của ta, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đấy.”

Ngọc Tử Khâm thấy nàng bình yên vô sự đứng đó, cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống, đi vào trong giường, bảo Đường Tĩnh ngồi xuống, trừng mắt với nàng: “Còn có thể trở lại, lá gan đúng là không nhỏ, còn dám lén ra ngoài, nếu có gì sơ suất thì làm sao đây?”

Tuy là trách cứ nhưng rơi vào lỗ tai Đường Tĩnh lại trở thánh sự lo lắng, trong lòng ấm áp như gió xuân, kéo cánh tay Ngọc Tử Khâm làm nũng, “Vẫn là Ngọc tỷ tỷ đau lòng ta.” Ngọc Tử Khâm đẩy nàng ra: “Biết ta thương muội mà vẫn tùy hứng như vậy, đã là người lớn làm sao còn không hiểu chuyện như vậy.”

Nói vậy nữa không biết lúc nào mới xong, Đường Tĩnh vội vàng cắt ngang lời nàng ấy, nói sang chuyện khác: “Ôi, cháu trai của ta thật là đáng yêu.” Thành thật nằm trong tã lót, đôi mắt to tròn đen tuyền chớp chớp nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo mập mạp, Đường Tĩnh không nhịn được mà vươn đầu ngón tay đụng nhẹ, cảm xúc trơn tuột trơn bóng.

“Đaz đặt tên chưa?” Đường Tĩnh yêu thích, cầm lấy gấu bông bên cạnh vừa chơi đùa vừa hỏi Ngọc Tử Khâm, Ngọc Tử Khâm nhìn nhi tử, gương mặt mỉm cười đầy thỏa mãn: “Tiểu danh là Phúc nhi, đại danh là Mộ Dung Kình Thương.”

Kình Thương? Trái liên quan đến hoàng gia, phải nắm kình thương, xem ra Hiên vương gia rất coi trọng nhi tử này, mới lấy cái tên khí thế như vậy. “Đúng là tên hay.” Đường Tĩnh cười cười: “cậu ấm phúc nhi mau lớn, mau lớn nha.”

Vốn là lời nói vui vẻ nhưng không nghĩ tới lúc Đường Tĩnh mới nói xong Phúc nhi gào góc, làm cho Đường Tĩnh hoảng sợ, không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Ngọc Tử Khâm thuần thục ôm lấy Phúc nhi nhẹ nhàng vuốt vuốt, đợi âm thanh của hắn nhỏ lại mới đưa cho bà vũ, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Đường Tĩnh mới mở miệng giải thích: “Có thể là đói bụng.”

Bà vú nhận hài tử nhẹ giọng dỗ, hai người rảnh rỗi tâm sự, Đường Tĩnh kể chuyện phát sinh một tháng nay cho Ngọc Tử Khâm nghe, lại nói chuyện Từ Tuệ Tú sau khi về phủ, Ngọc Tử Khâm nhíu mày ghét bỏ nói: “Không tuân thủ nữ tắc.” Tiểu thư khuê các như các nàng không nói lời thô tục, không tuân thủ nữ tắc như các nàng mà nói là lời nặng nhất rồi.

“Vậy muội định xử lý như thế nào?”

Đường Tĩnh nhíu mày, “Ta lặng lẽ bắt mạch cho nàng ta, đã có bầu...” Đây mới là chuyện khó khăn nhất, nàng lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, không nghĩ được cách gì.

Ngọc Tử Khâm ngạc nhiên, đúng là quá to gan, “Dù sao đứa trẻ cũng vô tội, nhưng...” Ngọc Tử Khâm không nói hết, nhưng Đường Tĩnh nghe hiểu, cắm sứng đội lên đầu Mộ Dung Thiên Thần, cũng không chỉ có như vậy. Cuối cùng hai người không nghĩ được biên pháp gì, chỉ nhìn Đường Tĩnh xử lý như thế nào mà thôi.

Đến cuối cùng, Đường Tĩnh xấu hổi nói cho Ngọc Tử Khâm một tin tức tối.

“Cái gì, có bầu? Mấy tháng, có mời ngự y xem qua hay không?” NGọc Tử Khâm khẩn trương, kéo Đường Tĩnh nhìn qua nhìn lại, giống như còn khẩn trương hơn lúc nàng có bầu.

Ngược lại Đường Tĩnh bình tĩnh hơn, cười nói: “Đã để Ngự y xem qua, hài tử cực kì khỏe mạnh, đại khái hơn ba tháng.:

“A... vậy là tốt rồi,muội mời mấy vị ma ma đến là đúng, bên cạnh nên có người chiếu cố, láy nữa ta để cho Tần ma ma đi theo muội trở về, nàng là người nhà mẹ đẻ của ta mời từ trong cung ra, rất am hiểu về dưỡng thai, có nàng chăm sóc ta cũng an tâm.”

“Vậy ta đành cảm ơn tỷ tỷ rồi.” Hai người thân quen, nói cái khác đều trở nên khách khí, cho Đường Tĩnh chi nói cảm ơn.

“Ngũ đệ không có ở đây là tất nhiên phải chăm sóc muội.” Ngọc Tử Khâm bày ra bộ dáng người lớn, lão khí tung hoành làm cho Đường Tĩnh cảm thấy buonf cười, hai người hàn huyên một lát Đường Tĩnh liền cáo từ.

Hồi phủ Đường Tĩnh suy nghĩ, có một số việc càng giải quyết sớm càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Sáng sớm hôm sau Đường Tĩnh phân phó Xuân Ngọc mời Từ Lương viện lại gọi Mặc thúc mời cha mẹ của nàng ta đến, nói rõ việc này trước mặt bọn họ, Từ Tong Quân và thê tử nghe tin Vương phi mời bọn họ đến phủ vẫn buồn bực không biết nữ nhi có làm sai chuyện gì khong, hiện tại nghe Vương phi nói như vậy, đứng nói là làm sai chuyện gì mà là xông vào tai họa ngập trời.

Hai người không thể tin được, may mắn Từ Tòng Quân ở quan trường lăn lộn mấy chục năm nhanh chóng phản ứng lau, chắp tay hỏi: “Vậy ý của Vương phi là?” Nữ nhi là ra loại chuyện này không cần nói bọn họ cũng biết Vương phi có thể xử trí như thế nào rồi.

Đường Tĩnh nhìn Từ Tuệ Tú đang quỳ ở bên cạnh run rẩy đành thở dài: “Hiện tại Từ Lương viện mang thai.” Không đợi hai vợ chồng phản ứng kịp Đường Tĩnh lại ném ra quả bom nặng kí, sắc mặt hai người xanh mét, Đường Tĩnh nhìn bọn họ tiếp tục nói: “Dù sao hài tử là vô tội, ta không muốn làm người độc ác, các ngươi dẫn nàng về đi.” Đón về dù sống hay chết thì không liên quan gì đến Vương phủ nữa rồi.

Chuyện tình xử trí Từ Tuệ Tú còn có chuyện Vương Lan Nhược, Đường Tĩnh mệt mỏi xoa đầu, may mắn còn có Ngọc tỷ tỷ chăm sóc nàng, đợi mọi chuyện qua đi nàng chỉ ân yên lòng dưỡng thai là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.