Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 7: Ná Chơi Rất Vui




Một chiếc bóng hình Cadillac lướt nhanh như bay trên đường cao tốc, hình dáng chiếc xe thon dài cùng với màu trắng thuần, nhìn từ xa cũng thấy được sự khác biệt.

Không bị nhiệt độ thấp ở phía ngoài ảnh hưởng, bên trong xe ấm áp, rộng rãi, dỡ xuống sắp xếp lại một loạt chiếc ghế ngồi, sửa lại thành hình chữ y, không gian chỗ ngồi trở nên lớn và thoải mái hơn nhiều, dưới chân là một tấm thảm lông màu trắng, một đôi giày da nửa trắng nửa đen, không chút thương tiếc dẫm lên đó.

“Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị cái này”. Ngụy Kính Nghiêu cười thần bí, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai sâm banh ướp lạnh, quay đầu cười nói với mấy người bạn.

Domperignon.... Đổng Diệc Hà thấy chai sâm banh giá trị xa xỉ kia, không khỏi bật cười, “ Định theo chủ nghĩa hưởng lạc sao?”. Tuy rằng mạnh miệng nói móc bạn tốt, nhưng vẫn theo thói quen lấy ra một chiếc ly thủy tinh chân dài.

“Vất vả hơn nửa năm mới làm xong case này, đây là tự thưởng”. Ngụy Kính Nghiêu lấy chiếc khui thuần thục mở nắp sâm banh, rót vào chiếc ly thủy tinh một chất lỏng màu vàng đậm, mùi hương rượu phút chốc tràn ngập trong xe.

“Chúng ta rất xứng đáng”. Đổng Diệc Hà nâng ly rượu, cùng người bạn tốt kiêm đồng nghiệp trong công việc chạm một cái.

“Còn phải nói”. Ngụy Kính Nghiêu nhíu mày làm vẻ không ai bằng, tự tin, tự phụ, không chút nào che dấu.

Tiếng thủy tinh chạm vào nhau vang lên thanh thúy, quanh quẩn trong xe.

Bọn họ vừa kí kết một hợp đồng, cuộc thương lượng đã hao tốn của hai người hơn nửa năm cuối cùng cũng kết thúc, đang chờ đón bọn họ, là lợi nhuận mấy trăm vạn Mĩ kim một năm, vì thế khui chai sâm banh để chúc mừng, không có gì là đáng trách.

Hai người nhìn nhau cười, anh em tình nghĩa lâu năm cũng chẳng cần nhiều lời, đang định uộng cạn ly rượu mừng này.

Đúng lúc đó, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Ngụy Kính Nghiêu ra hiệu tạm ngừng với người bạn thân.

“Em nhất định là nữ thần may mắn của anh, anh vừa ký một hợp đồng…. Quà sao? Cái đó không thành vẫn đề!”. Biểu tình vui vẻ tiếp nhận điện thoại, nghe qua đã biết, bên kia là một người phụ nữ.

Chỉ là không biết đây là “Honey” thứ mấy của anh ta.

“Phụ nữ, thật sự là rất đơn giản”. Dùng lời ngon tiếng ngọt uengs phó xong với cô bạn gái, Ngụy Kính Nghiêu buông tay cười xòa, ngay sau đó tiếng chuông lại vang lên, miệng anh ta lập tức chuyển đổi sang vẻ chân thành, nói với người phụ nữ đầu dây bên kia: “Đây là thần giao cách cảm sao, anh đang nghĩ đến em”.

Đổng Diệc Hà không khỏi cảm thấy nghi hoặc, phụ nữ đầu năm nay, thật sự ngu xuẩn tin tưởng những lời nói này của Ngụy Kính Nghiêu sao? Chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy?

Anh không khỏi thở dài một hơi, lấy điền thoại di động ra, suy nghĩ trong chốc lát, không gọi điện, ngược lại gửi đi một tin nhắn.

“Buổi tối hôm nay sao?” Ngụy Kính Nghiêu một bên cầm nói chuyện điện thoại một bên liếc nhìn bạn thân, phát hiện anh ta “lại” gửi tin nhắn, thiếu chút nữa cười đau cả bụng, lập tức từ chối người bạn gái này. “Đêm nay không được, anh có cuộc hẹn, hiện tại phải làm việc một chút, sẽ bồi thường cho em, bye”. Không đợi đối phương kịp phản ứng liền chấm dứt cuộc gọi, đem chiếc di động luôn dành cho những hồng nhan tri kỷ này trực tiếp tắt máy.

“Cậu còn chần chờ cái gì? Vừa mới ký xong hợp đồng, đây đúng là cơ hội tốt để mời cô ấy đi ăn mừng, cậu có phải đàn ông không? Có cần phải cầu xin cậu không vậy!” Ngụy Kính nghiêu liên tiếp lên án nhìn về phía anh ta với con mắt rèn sắt không thành.

Đổng Diệc Hà hạ mắt nghĩ lại đề nghị của người bạn thân, cuối cùng vẫn lắc đầu. “Không, tôi phải thận trọng một chút”

“Thật vô dụng, ra ngoài đường đừng nói cậu là anh em của Ngụy Kính Nghiêu tôi!”

Đang muốn trêu chọc một chút với bạn thân, lại cảm thấy có một cỗ lực thật lớn va chạm vào sau đầu, làm hai người đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị ném bay ra khỏi chỗ ngồi

“Sao lại thế này? Cẩn thận!” Ngụy kính Nghiêu ngã nhào về một phía, đầu đập vào mui xe, vừa mới hoàn hồn thanh tỉnh, lập tức thấy một bóng đen  từ bên phải lao tới, anh theo phản xạ năm cánh tay người bạn thân, hướng về phía cửa xe bên kia mà thoát ra.

Kétttttttttttttt ^^( nguyên đoạn này nàng socola cho mặt cười là sao????)

Một chiếc xe từ bên trái đâm sầm vào cửa xe, thân xe biến dạng, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, hai người bọn họ bị cỗ lực lớn này đánh gục, nháy mắt hôn mê, song song ngã nằm trên chiếc thảm lông màu trắng.

Màu trắng của thảm lông, nhanh chóng bị máu từ gáy của hai người chảy xuống nhiễm thành màu đỏ.

Một bên con có chiếc ly thủy tinh chân dài tinh tế, sót lại trong chiếc ly là một chất lỏng màu vàng, hòa với máu không rõ là của ai, hóa thành một màu sắc kì là mà quỷ dị….. (nghe như truyện kinh dị ==’)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.