Ciel Mip
Bị bắt oj``
Cuối tuần thứ hai tháng mười hai, giáo sư McGonagall theo thường lệ đi thu thập danh sách những học sinh lưu giáo (Ở lại trường) vào lễ giáng sinh. Harry không chút do dự ký tên lên trên tờ đơn bà phát, mấy ngày nay cậu thực sự không chịu được sự huyên náo từ cha đỡ đầu, mà cậu cũng không thể không cùng chú ấy trải qua lễ giáng sinh, Harry lại không muốn để Snape mất hứng, nên chỉ có thể lựa chọn biện pháp trung lập này.
Cùng lúc đó, tổ ba người Gryffindor bắt đầu lên kế hoạch chặt chẽ cho việc “ Làm thế nào trộm được tài liệu Độc được từ trong hầm ngầm của Snape.” Cuối cùng quyết định là Ron sẽ thu hút sự chú ý, sau đó Hermione sẽ lẻn vào hầm trộm tài liệu.
Vào buổi tối, Harry đem việc cậu thấy Hermione mượn [Độc dược thần kỳ] nói với Snape, Snape lập tức nhớ tới việc lúc trước Harry học năm thứ hai trộm Da rắn ráo Châu Phi, tám phần là tổ ba người Gryffindor lại muốn chế tác cái thứ Độc dược nguy hiểm gì rồi. Anh nhớ lại chuyện đã trải qua: Lúc trước là Harry tạo ra hỗn loạn – vậy đương nhiên lần này sẽ là Ron Weasley làm – Granger sẽ lẻn vào phòng làm việc của mình trộm tài liệu. Hay lắm, anh nghĩ, anh biết một phương pháp rất tốt để dạy dỗ mấy tiểu Phù thủy không biết trời cao đất rộng này.
Lớp Độc Dược buổi chiều thứ năm vẫn tiến hành bình thường như cũ. Hai mươi cái vạc xếp thành từng dãy đặt trên mặt bàn gỗ, trên mặt bàn còn bày mấy cái Hoàng Đồng Xích (éc, ta hem hỉu chỗ này ai bít chỉ giúp với >.<) và mấy thứ tài liệu đựng trong các bình. Snape dạo qua lại giữa màn sương khói do đám vạc toát ra, lượn mấy vòng, chua ngoa mà phê bình, mỉa mai mấy học sinh Gryffindor, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Ron Weasley. Harry thấy hơi khó hiểu, tại sao thầy ấy lại chú ý Ron Weasley như vậy, thầm nghĩ có phải Ron Weasley chọc tới thầy ấy ở đâu không – ánh mắt kia rõ ràng chẳng có chút ý tốt nào.
Độc dược hôm nay làm là Dược Bành Trướng, Harry vẫn như cũ hợp tác chung với Draco. Draco nhìn Weasley lần nữa bị Snape giễu cợt, không khỏi hỏi: “Cậu xem, chẳng lẽ bọn Gryffindor không có đầu óc hay sao mà những độc dược đơn giản như vậy mà cũng làm sai chứ…”
“Trò đó hôm nay hình như không tập trung…” Harry chú ý tới thần sắc của Ron Weasley, cảm giác hình như có chuyện gì đó sắp phát sinh – mà một loạt cảnh này lại làm cậu cảm thấy rất quen thuộc.
Weasley đợi tín hiệu của Granger, trên khóa nói cái gì, bây giờ nó đều không nghe vào. Ngay tại thời điểm Snape quay sang chửi mắng Longbottom, Granger liếc nó một cái, gật nhẹ đầu.
Ron Weasley lập tức ngồi xổm xuống dưới vạc của nó, lôi trong túi ra một cái pháo, nhanh chóng dùng đũa phép thắp sáng. Pháo bắt đầu toát ra thanh âm Hízzz – Hízzzzzz và tiếng lạch bạch sắp nổ. Ron Weasley biết rõ, nó chỉ có thời gian một giây đồng hồ, nó nhất định phải nhanh. Nó đứng lên, nhắm ngay mục tiêu ném ra ngoài – vừa chuẩn rơi vào trong vạc của Draco.
Ma dược của Draco lập tức bị nổ tung, mọi người liên tục thét lên, không ít người bị dược Bành Trướng văng trúng – nhưng may phước, Harry nhanh hơn một bước, quăng cho cả hai một “Progeto!”. Lập tức, ma dược văng đầy phòng học. Ở trong cảnh hỗn loạn, Harry thấy Granger vụng trộm lẻn khỏi phòng – xem ra mấy thứ này là tiết mục của bọn họ.
“IM LẶNG! IM LẶNG!” Snape gầm lên, người nào bị thuốc văng trúng thì đến đây bôi dược! Chết tiệt, nếu để ta phát hiện là đứa nào trong chúng bây làm, ta không thể không trừ sạch ít nhất năm mươi điểm của nó…”
Seamus Finigan bụm lấy cái trán đã sưng như một trái dưa, cúi đầu vội vã chạy lên. Neville Longbottom bên cạnh nó mặt mày xanh lét, mũi sưng lớn như quả khinh khí cầu. Hơn phân nửa người trong lớp xông lên bục giảng của Snape. Có người thì mang cánh tay sưng như cây gậy lớn, không nâng lên nổi có kẻ môi sưng to đến không thể nói rõ ràng. Mỗi người một dạng khác nhau, tình cảnh trở nên cực kỷ buồn cười.
Để cho tất cả uống hết thuốc giải độc và Dược tiêu sưng xong, Snape đi đến trước cái vạc của Draco, từ trong đó vớt lên một thứ vật thể đen thui – Đó là ‘hài cốt’ còn sót lại của cái pháo sau khi nổ tung, chung quanh lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Nếu để ta biết đứa nào ném,” Snape trầm giọng, khóe miệng chứa một tia ác ý, cười lạnh, “ta nhất định sẽ khai trừ nó.”
Vừa dứt lời, mọi người nghe thấy tiếng thét của một nữ sinh vang lên – thanh âm kia đến từ phía hầm! Harry nghĩ, cậu đại khái biết vị tiểu thư bất hạnh kia là ai rồi. Snape gần như lập tức lướt đến trước tiên, có mấy học sinh hiếu kỳ cũng không tự chủ được chạy theo, xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Weasley và Longbottom liếc nhau, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hai đứa đều cùng nghĩ tới một sự kiện – Hermione bị phát hiện rồi! Hai đứa nó cũng lập tức chạy theo xem.
Vào hầm, không ít học sinh đều thấp giọng hô nhỏ, thật là… vị Tiểu phù thủy Granger lớn gan thế này đúng thực làm người rung động – cũng không phải loại người nào cũng có thể tùy tiện có gan đến trộm đồ của vị giáo sư khủng bố nhất toàn Hogwarts!
“Tiểu thư Granger…” Tiếng Snape mang theo giọng mũi, ẩn hàm theo một vài vị khoái ý thâm trường, “Có thể nói cho ta biết không… vì sao mi lại xuất hiện trong phòng làm việc của ta? Còn nữa…vì sao tay mi lại đặt trong tủ thuốc của ta? HỬM?”
“Con…Con…” Granger dốc sức liều mạng lắc đầu, “Con không có…” Cô nhóc trong vô thức vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng bị cái gì đó trong tủ kẹp lấy, đau đến độ làm cô nước mắt chảy ròng.
“Trò Malfoy, đi gọi Hiệu trưởng và giáo sư McGonagall tới.” Snape hừ lạnh, “A… đúng rồi, Gryffindor trộm tài liệu của giáo sư, trừ một trăm điểm!”
“Ôi không!” Một học sinh Gryffindor la lớn.
“Này…Cuối cùng là…” Giáo sư McGonagall vừa vào cửa đã hét nhỏ một tiếng, “Trò Granger, trò… sao lại làm cái việc này?!”
“Giáo sư McGonagall! Con…” Granger khóc tới rối tinh rối mù.
“Severus, đây là…” Dumbledore cũng chạy tới ngay phía sau, sắc mặt nghiêm túc: TRỘM CẮP, đây là tội danh rất lớn ở Hogwarts, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cả một Nhà!
“Tình huống rất rõ ràng rồi, không phải sao?” Snape lười biếng nói, “Tôi nghĩ… Nhà Gryffindor nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, không đúng à?
“Albus…” Giáo sư McGonagall hỏi Dumbledore bên cạnh, “Làm sao bây giờ?”
“Hiệu trưởng, con không cố ý…” Granger sợ khủng khiếp, “Con chỉ là… muốn thí nghiệm một loại ma dược, nhưng con không có đủ tài liệu, cho nên con đành…” Cô không thể nói ra việc chế tác thuốc đa dịch, chỉ có thể lấy một cái cớ trăm ngàn chỗ hở.
“Trộm là vì khuyết thiếu tài liệu độc dược sao nên mới vươn tay vào kho thuốc của ta?” Snape cắt ngang lời cô nhóc, “Tiểu thư Granger, mi cho rằng dịch vụ đặt hàng cho phù thủy là phục vụ thế nào? Đủ rồi, thu hồi lời nói dối của mi lại đi! Hành vi của mi đáng hổ thẹn thế nào cũng không cần ta giúp mi giải thích nhiều hơn chứ?
Granger dốc sức liều mạng lắc đầu, “Con không phải cố ý! Thật không cố ý mà…”
“Severus, trước hết thả cô bé ra đi.” Dumbledore cuối cùng không đành lòng, “Bằng không tay nó có thể sẽ tàn phế mất…”
Snape cực kỳ không tình nguyện quơ đũa phép, thả hai tay Granger ra. Granger vội rụt lại, hai cánh tay đã sớm sưng đỏ không chịu nổi. Snape cười lạnh: “Mi rất may mắn, Granger, thần chú ta thiết kế cũng không chỉ có vậy… Nếu còn phản kháng… Hai tay của mi cũng không chỉ có thế thôi đâu – tuy nhiên, ta cũng không muốn lấy hai tay mi xuống làm kỷ niệm…”
“Được rồi, trò Granger, theo ta!” Dumbledore nghiêm túc nhìn cô nhóc, “Minerva… Còn có Severus nữa, các người cũng đi cùng đi.”
“Vậy, ý của thầy là, đối với tên trộm đồ của tôi này… Tôi còn phải thực thông cảm và khoan dung lan tràn cho cái hành vi không có suy nghĩ này?” Một giờ sau, Snape cười lạnh trong phòng Hiệu trưởng, “Albus, thầy xác định đầu óc của mình không bị đồ ngọt ăn mòn đó chứ? Hay nói… Thầy căn bản không có đầu óc?”
“Ta hiểu rõ toàn bộ tình huống rồi.” Sắc mặt Dumbledore nghiêm túc, “Severus, ta thừa nhận trò Granger làm không đúng, cho nên ta sẽ trừ thêm Gryffindor một trăm điểm nữa – nhưng mà điểm xuất phát của cô bé cũng không xấu, ta nghĩ…”
“Điểm xuất phát không xấu?” Snape cười nhẹ, “Thầy xác định thầy hiểu được ‘tình huống chân thật’?”
“Đương nhiên, ta biết rõ cô nhóc cũng có chỗ giấu giếm.” Dumbledore khó được thừa nhận. “Nhưng, vì tiền đồ của cô nhóc… Severus, anh phải thừa nhận, tư chất của trò Granger đích xác không tệ, vì sao lại chỉ vì chuyện nhỏ này lưu lại một vết bẩn cho thời học trò của trò ấy chứ?”
“Việc nhỏ?” Snape trừng Dumbledore, “Không lẽ thầy muốn cổ vũ phong trào trộm cắp này tiếp tục lan tràn sao? Tôi nhất quyết không thể buông tha dễ dàng như vậy!”
“Coi như là vì Gryffindor, Severus!” Dumbledore đứng dậy, trong mắt cụ ẩn ẩn đau thương, “Vạn nhất chuyện này vỡ lở ra, thanh danh của Nhà Gryffindor cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn – ta không thể để học viện Gryffindor bị hủy trong tay ta! Coi như ta cầu thầy! Gryffidor là Nhà của ta, ta không thể phá hư thanh danh của nó…”
Đây là lần thứ hai Dumbledore cầu xin mình, lần thứ nhất… Là cái năm hắc ám đó, là cái đêm tối như mực trên đỉnh tháp thiên văn…Snape nhắm mắt, cố gắng quên cái loạt cảnh kia “Severus, van thầy…” Anh lại mở mắt ra lần nữa, chậm rãi gật đầu: “Lần này là tôi nể mặt thầy, Dumbledore – thầy là trưởng bối tôi tôn kính nhất! Nhưng tôi không thể không nhắc nhở thầy, thầy thực sự làm hư Gryffindor rồi, cẩn thận… Nếu không huy hoàng cùa Gryffindor sớm hay muộn sẽ có ngày có thể hủy trong tay thầy đó!” Anh hất áo chùng lên, “RẦM” một tiếng sập cửa phòng Hiệu trưởng lại – lúc này đây, anh thực sự tức giận rồi.
Đây là lần đầu tiên Severus chân chính nỗi bão với mình… Dumbledore chán chường ngã vào ghế bành, cụ thoạt nhìn già yếu hệt như tuổi thật. Severus nói rất đúng, Gryffindore một đời lại không bằng một đời…
Hiệu trưởng đã lên tiếng, Snape dĩ nhiên sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể. Chuyện này đã bị tạo thành một hiểu lầm ngoài ý muốn mà giải thích qua loa – cho dù lấy cớ này cũng không hoàn mỹ lắm. Vì thế Snape đặc biệt cảnh cáo học sinh nhà Slytherin: “Mặc kệ tình huống chân thật là như thế nào, tự các trò biết trong bụng là tốt rồi – ta nghĩ các trò đều là kẻ thủ khẩu như bình (Miệng kín như bưng). Chỉ là, việc này cũng khó giấu được Ban quản trị trường học rồi.
Snape hiểu rõ, con đường quan chức sau này của vị Tiểu Thư Vạn Sự Thông sẽ vô cùng “Thuận buồm xuôi gió”, đây là đại giới phải trả khi trêu chọc Slytherin!