Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 19: Chúc Thọ




Edit: kaylee

Mặc kệ như thế nào, nàng cũng là mới đến nơi trục xuất này, lqd nếu muốn ở nơi trục xuất to lớn tìm kiếm Địa Ngục Chi Liên, bằng vào lực lượng của một mình nàng tuyệt đối không có khả năng. Vì vậy nàng mới cần thành lập một thế lực!

Mộ Dung Yên chợt ngẩn ra, kích động trên mặt chậm rãi biến mất, nàng giống như là đang do dự, căn bản không cách nào hạ quyết tâm.

"Cố cô nương, cho dù ta là gia chủ đời kế tiếp, nhưng gia gia còn không có qua đời, chuyện này, ta không làm chủ được."

Nếu yêu cầu này nhắm vào nàng, Mộ Dung Yên tuyệt đối sẽ không chút do dự lập tức đáp ứng, nhưng mà, chuyện này liên lụy quá lớn, thậm chí liên lụy đến toàn bộ gia tộc, bằng một mình nàng, không cách nào làm chủ!

"Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta," Cố Nhược Vân liếc mắt xem thấu tất cả tâm tư của Mộ Dung Yên, nhàn nhạt cười: "Ta không muốn thu phục Mộ Dung thế gia ngươi, llêqquýddôn người cầm quyền Mộ Dung thế gia các ngươi vẫn là Mộ Dung gia chủ như trước! Ta sẽ không sửa đổi vận mệnh của các ngươi! Ta chỉ là muốn làm cho Mộ Dung thế gia đi theo ta! Việc khác tất cả không thay đổi."

Mộ Dung Yên trầm mặc xuống, nàng do dự, vốn chính là lo lắng Cố Nhược Vân sẽ dung nhập Mộ Dung thế gia vào thế lực của nàng, như thế sẽ làm cho Mộ Dung thế gia biến mất.

Nếu Mộ Dung thế gia còn tồn tại, vậy vì cứu sinh mệnh của gia gia, thì nàng cần thay gia gia đáp ứng chuyện này.

"Được, ta đáp ứng ngươi."

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Yên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Nhưng ta cũng có một yêu cầu, chính là chính Mộ Dung thế gia vẫn họ Mộ Dung như trước!"

Thiên phú của nữ tử này quá mức cường đại, đi theo nàng, chỉ sẽ có lợi đối với Mộ Dung thế gia, tuyệt sẽ không có chỗ tai hại!

"Mang ta đi xem gia gia của ngươi." Cố Nhược Vân nhún vai: "Nếu như đi kịp thời, còn có thể cứu, có một số bệnh nếu kéo dài, cho dù là thần tiên giáng xuống cũng vô kế khả thi (không có cách nào)."

Trái tim của Mộ Dung Yên căng thẳng, gật gật đầu: "Được, Cố cô nương, xin đi theo ta."

Nói xong lời này, nàng lập tức xoay người mang theo Cố Nhược Vân đi đến chỗ phòng ngủ của Mộ Dung lão gia tử.

..........

Trong phòng ngủ rộng mở sáng ngời, khuôn mặt của lão giả tái nhợt, không một tiếng động nằm ở trên giường.

Dáng vẻ của lão giả không phải gầy bình thường, hoàn toàn đã gầy đến độ da bọc xương, llqd nếu không phải chóp mũi kia còn hô hấp rất nhỏ, không ai dám tin tưởng một người gầy như thế sẽ là người sống!

"Cố cô nương, gia gia của ta còn có thể cứu sao?"

Mộ Dung Yên khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân, có chút lo lắng hỏi.

Chậm rãi, mày nhíu chặt của Cố Nhược Vân buông lỏng ra, nhàn nhạt nói: "Ông trúng độc."

"Trúng độc?"

Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần nhìn nhau, đều từ đối phương trong mắt phát hiện ra vẻ khiếp sợ.

Gia gia vẫn luôn ở Mộ Dung thế gia, cơ bản là chưa từng đi ra ngoài, vì sao ông sẽ trúng độc?

"Cố cô nương, ngươi thật xác định ông là trúng độc?"

Bất luận như thế nào, Mộ Dung Yên vẫn là khó mà tin được kết quả này.

"Không sai, ông là trúng độc, bên trong là một loại độc tên là Thực Cốt, loại độc này sẽ làm nhân từ từ trở nên gầy yếu, dần dần bỏ mình, phỏng chừng không tới nửa tháng nữa, thì sẽ không còn cách cứu."

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói.

Đối với thực lực của nàng, Mộ Dung Yên vẫn là thật tin tưởng, nàng đã nói như vậy, thì tuyệt đối không có khả năng giả bộ.

"Rốt cuộc là ai nhẫn tâm hại gia gia của ta như thế? Cố cô nương, gia gia của ta còn có thể cứu sao?" Khi nói lời này, Mộ Dung Yên nâng đôi mắt sáng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú vào nữ tử áo xanh trước mắt.

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi gật đầu: "Cứu là có thể cứu, chỉ là cần hao phí một chút thời gian mà thôi, lqd lát nữa ta sẽ dùng ngân châm bài độc (kiểu như đẩy độc ra khỏi cơ thể đó) cho ông, đại khái cần năm ngày, có thể khỏi hẳn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.