Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 50




Edit: Tuyentuyen

Beta: Tuyết Y

Bất kể nói thế nào thì rốt cuộc cũng có người khiến Lai Sinh trở về được rồi.

Mấy người cũng có thể về nhà rồi, lúc gần đi Loan Loan nói với Dương Nghĩa Trí “Bác trưởng thôn, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay a?”

Dương Nghĩa Trí cũng không khỏi lâm vào trầm tư: “Mặc dù chúng ta nghĩ là làm như vậy là tốt cho thằng bé, nhưng trước sau gì thằng bé cũng phải có quyền lợi được biết chân tướng”.

Nếu biện pháp hiện tại không có cách nào để giúp hắn trở lại cuộc sống như trước, có lẽ nên dùng cách thức trực tiếp để thay đổi tình trạng của Lai Sinh?

Lúc Loan Loan về đến nhà, Bách Thủ đang trong bếp vo gạo nấu cơm, Lai Sinh ở bên cạnh nhóm lửa, bên ngoài nhà bếp có một con gà rừng rất béo.

Thấy nàng đi vào Bách Thủ cởi tạp dề ra đưa cho nàng nói: “Nàng đun nước sôi đi, lát nữa mang gà ra làm. Ta đi ra ngoài chút.”

Loan Loan cũng không hỏi hắn đi đâu, nàng cầm tạp dề rồi mặc vào, lấy nồi khác rồi múc mấy gáo nước lớn cho vào, lúc này mới đậy vung. Sau đó nàng lại lấy khoai tây mấy hôm trước để lại ra đổ nước vào bắt đầu rửa, một người ngồi ở cửa bếp rửa rau, một người ngồi trong bếp đun nước, không ai nói gì.

Chỉ một lúc sau Bách Thủ đã quay trở lại, cầm trong tay bao quần áo, gọi Lai Sinh ra. Lai Sinh đi theo hắn vào trong phòng, chờ lúc trở ra Lai Sinh đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Hắn cũng rất tự giác lại quay vào trong bếp. Bách Thủ cầm chậu đi ra ngoài, bỏ quần áo bẩn hắn thay ra vào đó, rồi nói: “Ăn cơm xong đệ tự đi ra bờ sông giặt đi.”

Lai Sinh ở trong phòng bếp lên tiếng trả lời.

Buổi trưa có hai món ăn, khoai tây nấu với gà rừng và rau xào. Cũng không biết là vì đã quen ở nhà Loan Loan từ trước hay là sợ Bách Thủ nghiêm khắc, mà Lai Sinh trong lúc ăn cơm rất thành thật. Loan Loan nói chuyện với hắn, ban đầu hắn còn không ngừng quan sát Bách Thủ, thấy Bách Thủ không để ý đến hắn, dần dần hắn nói nhiều hơn, một lúc sau thậm chí hắn còn khư khư giữ bát thịt gà rừng, toàn bộ đổ vào trong bát của hắn, ngược lại có chút giống như trở lại trước kia.

Ăn cơm xong hắn còn giúp thu dọn bát đũa. Sau đó Loan Loan rửa bát trong nhà bếp. Bách Thủ bỏ quần áo bẩn mấy ngày hôm nay vào chậu, Lai Sinh bưng chậu quần áo bẩn của mình ra sông giặt.

Trừ ông nội hắn, người Lai Sinh sợ nhất chính là Bách Thủ rồi, dọn dẹp xong. Loan Loan nhìn số ớt hôm qua phơi qua nắng để ở trong giỏ, hôm nay lại phơi nắng lần nữa. Chiều nay xới đất lên là ngày mai có thể gieo hạt được rồi.

Những ngày này trời ấm áp, có thể trực tiếp gieo hạt xuống đất đã xới. Nếu là gieo giống vào mùa đông thì có thể phiền toái nhiều lắm.

Không chỉ phải phơi nắng hạt giống, mà còn phải khử trùng, bất luận là ở ngoài vỏ ớt hay bên trong đều có vi khuẩn gây bệnh. Vì để có thể trồng được cây ớt càng tốt, nên trước khi gieo hạt thì phải xử lý hạt giống. Sau đó còn phải ngâm giống, thúc hạt nảy mầm, quả thực là phiền toái. Ở hiện đại còn có nhiệt độ ổn định không đổi, nhưng thời điểm này cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp sấy thôi. Thời tiết ấm áp vẫn tốt hơn, trực tiếp rải hạt là được.

Loan Loan đảo đi đảo lại hạt ớt, nàng cầm bắt đầu đi ra vườn rau xới đất. Bách Thủ cùng Lai Sinh giặt xong quần áo rồi đi về nhà, Lai Sinh nhìn thấy Bách Thủ móc quần áo vào móc bằng trúc rồi đem phơi từng cái từng cái lên sau đó phơi trong sân, thế là hắn cũng bắt chước học theo. Bách Thủ ở trong sân làm giá để giày, hắn cũng cầm lấy gỗ ở bên cạnh làm lung tung. Không ai để ý đến hắn, bản thân hắn còn chơi thật vui vẻ, ngược lại đã quên mất luôn chuyện lúc trưa.

Lúc sắp đến giờ cơm chiều, bà mối Vương đi đến. Hôm nay vốn phải đến nhà bà ăn cơm. Mặc dù buổi trưa Lai Sinh không đi, nhưng buổi tối bà vẫn phải đến hỏi xem.

Loan Loan và Bách Thủ cũng không có gì, hắn thích đi thì đi, không thích thì thôi cũng được.

Loan Loan hỏi Lai Sinh: “Đệ muốn đến nhà Vương đại nương ăn cơm tối không?”

Lai Sinh không rõ tại sao hắn phải đi đến nhà người ta ăn cơm, ánh mắt hồ nghi nhìn Loan Loan, mắt lại nhìn Bách Thủ, thân thể di chuyển, đưa lưng về phía bà mối Vương nói: “Ta không đi”. Trừ ở nhà, thì hắn cảm thấy ăn cơm ở đây là ngon nhất.

Loan Loan cười cười với bà mối Vương: “Hắn không đi thì thôi vậy, buổi tối cứ để hắn ăn cơm ở đây đi.”

Bà mối Vương cũng không miễn cưỡng, chào hai người rồi đi về nhà mình.

Sau đó lúc nấu cơm Loan Loan lại hỏi hắn: “Lai Sinh, đệ thích ăn cơm ở nhà ai nhất?”.

“Ở đây” Lai Sinh không do dự trả lời, suy nghĩ một chút liền nói thêm một câu: “Ăn cơm với ông nội cũng ngon, đáng tiếc ông nội không trở về.”

Lúc ăn cơm xong lại hỏi hắn: “Lai Sinh, tối nay nghỉ ở đây được không?”

Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mắt lại nhìn ngôi nhà mới này, mở miệng thoải mái nói đồng ý, cuối cùng còn đưa ra yêu cầu:“Ta muốn ngủ giường lớn”. Cái giường ở nhà thật là quá nhỏ.

Loan Loan cười cười, vì hai ngày này tình huống hắn đặc biệt, nên hai người quyết định tối nay để cho hắn nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, tránh cho hắn về nhà rồi nửa đêm lại chạy đi không ai biết. Vừa lúc trong nhà lại có phòng trống, giường trong phòng là cái giường trước kia ở trên núi. Loan Loan cầm chăn đi thay hắn trải giường chiếu. Lúc Lai Sinh đi vào nhìn thấy cái giường thật lớn, sờ lên vừa mềm mại lại thoải mái thì nhếch miệng cười không ngừng.

Bởi vì ở dưới Loan Loan còn lót không ít cỏ khô, trên lớp cỏ khô lại trải cái chiếu cũ, sau đó mới trải khăn trải giường. Giường này là tự nàng làm. Lần đó ra chợ mua vải, trở về tự mình cầm kim chỉ khâu đường viền, nàng cũng không thêu hoa, cho nên có chút đơn giản, nhưng cũng còn mới lắm!

Bách Thủ còn cố ý chuyển một cái tủ nhỏ mới làm và một cái bàn nhỏ vào, thật ra cũng chính là cái tủ đầu giường do Loan Loan thiết kế. Các nàng vốn đặt nó trong gian phòng kia, mỗi bên một cái, còn căn phòng này thì không chuẩn bị cái gì cả, chỉ trống trơn thôi, có cái tủ này rồi thì có thể để đèn hoặc để thứ khác bên trên.

Lai Sinh nằm úp trên giường lăn qua lăn lại, miệng cười toe toét, giường ngủ trước kia của hắn cũng không mềm mại như vậy. Hắn tò mò giở chiếu lên xem đã lót gì bên dưới. Chờ khi thấy cái tủ đầu giường bên cạnh thì càng tò mò hơn, nào có cái bàn nào nhỏ như vậy chứ. Hắn ngồi ở cạnh giường, chống tay lên mặt bàn, hắn lại kinh hỉ phát hiện ra độ cao của cái bàn này thật vừa vặn phù hơp.

Loan Loan lại hỏi hắn cần gì nữa không thì hắn lắc đầu, phòng này còn tốt hơn nhiều so với căn phòng ở nhà hắn, hơn nữa giường không chỉ có kích cỡ thích hợp, mà lại còn mềm mại. Trông thấy hắn ngồi trên giường ha ha cười ngây ngô rất vui vẻ, trong lòng Loan Loan cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Bách Thủ lại dặn dò hắn nếu tối có gì thì nhớ phải gọi hai người bọn họ, sau đó hai người rửa mặt, đóng kín cửa lại, rồi lên giường ngủ.

Thời tiết tháng năm ôn hòa, đi ngủ vào buổi tối là mát mẻ nhất. Nhưng hai người nằm trên giường mãi mà không ngủ được, phòng đối diện trong nhà cũng không có động tĩnh gì, chắc là Lai Sinh đã ngủ rồi.

Loan Loan trằn trọc trở mình, sau lại dứt khoát xoay người đối diện với Bách Thủ, một cánh tay nhẹ nhàng ôm ngang hông hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn trong bóng tối rồi nói: “Trong thôn này đại khái không có mấy người trông coi được hắn, mấy ngày này thường vô duyên vô cớ biến mất, trời vừa tối lại la hét đòi chờ ông nội hắn trở về, chàng nói xem bây giờ làm sao mà hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, một khắc trước hắn còn có thể chơi rất vui vẻ, nhưng một giây sau hắn lại bắt đầu tìm ông nội của hắn rồi….”

Nếu Lai Sinh nóng lên, thì ngay cả lời nói của trưởng thôn hắn cũng sẽ không để ý, cũng chỉ có Bách Thủ mới trấn áp được hắn, không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, làm sao giúp được hắn đây?

Loan Loan nói hết lời, một lúc sau Bách Thủ cũng không phản ứng, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng của hắn. Ngay lúc nàng cho rằng hắn đã ngủ thì Bách Thủ lại đột nhiên nói: “Đó là bởi vì hiện tại hắn không có cảm giác an toàn.”

Loan Loan sửng sốt.

Lai Sinh thiếu cảm giác an toàn sao? Kẻ ngốc lại biết cảm giác an toàn sao?

Câu trả lời chính là phủ định đấy.

Hắn không hiểu cái gì gọi là cảm giác an toàn, nhưng mặc dù hắn không hiểu từ đó, nhưng trong lòng hắn lại nhận thức, cảm giác được. Khi thứ bản thân mình dùng để sinh tồn, để dựa vào không còn nữa, thì con người ta sẽ bắt đầu lo lắng, suy nghĩ, hoảng loạn, và sau đó sẽ không ngừng tìm kiếm.

Chỉ vì Lai Sinh không đủ trí lực, nên hắn không hoàn toàn hiểu và giải thích được nội tâm của mình, thế nên những lúc cô đơn bất lực thì hắn sẽ bắt đầu xuất hiện tâm tình bất an, âu lo.

Làm sao để hắn không còn như thế nữa? Câu trả lời chính là phải cho hắn cảm giác an toàn.

Loan Loan không biết đêm qua mình ngủ lúc nào, dù sao khi thức dậy thì bên ngoài trời đã sáng choang. Có lẽ Bách Thủ biết đêm qua nàng ngủ không ngon, nên không gọi nàng dậy, cơm cũng đã nấu xong từ sớm. Lúc nàng từ trong nhà đi ra đã thấy Lai Sinh ngồi ngoài sân loay hoay làm gì đó, bên cạnh còn có vài miếng gỗ vụn. Vừa thấy nàng đi ra, Lai Sinh chạy như bay đến khoe kiệt tác của mình cho nàng xem, còn có chút đắc ý nói: “Tẩu nhìn xem cái bàn nhỏ này của đệ trông thế nào?”

Loan Loan quét mắt nhìn món đồ quái dị, dài ngắn không đều trên tay hắn, khóe miệng giật giật nói: “Cũng không tồi, nếu như bốn cái chân đều dài bắng nhau thì tốt hơn.”

Mắt Lai Sinh sáng lên, cầm lấy cái bàn nhỏ quái dị kia ra sân ngồi tiếp.

Loan Loan ra sân sau xem xét, không thấy Bách Thủ, trong bếp cũng không có ai, nàng đi ra sân thì đúng lúc thấy Bách Thủ đang đứng nói chuyện với Dương Nghĩa Trí cách đó không xa, sắc mặt hai người cũng không quá thoải mái. Nàng nghĩ có lẽ là họ đang thương lượng chuyện của Lai Sinh. Nàng bèn quay lại sân, hỏi Lai Sinh đã ăn cơm chưa. Lai Sinh và Bách Thủ đã ăn rồi, thế là nàng xới cơm ngồi ăn một mình trong bếp.

Lúc nàng ăn gần xong thì Bách Thủ đã quay trở lại. Đầu tiên hắn xem cái bàn nhỏ Lai Sinh đang làm rồi nhướng mày và bảo hắn bỏ hết đi, sau đó hướng dẫn hắn nên làm thế nào. Lúc này mới đi vào trong bếp, Loan Loan đang rửa bát, hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Vừa rồi thôn trưởng và ta đã thương lượng một chút. Dù sao từ năm trước Lai Sinh vẫn thường ăn cơm ở nhà chúng ta, mà cũng thân thiết với chúng ta. Thôn trưởng cảm thấy dứt khoát để cho Lai Sinh ăn ở nhà chúng ta là được.”

“Cũng được đó!” Trước kia Lai Sinh ở nhà bọn họ vừa ăn vừa uống, nàng còn trả cả tiền công, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ cả, chẳng nhẽ bây giờ lại nuôi không được?

“Có điều, ta cảm thấy dứt khoát để hắn ở lại nhà chúng ta luôn đi.” Bách Thủ trầm ngâm nói, mắt lại nhìn Lai Sinh đang ở bên ngoài chơi vui vẻ: “Buổi tối để cho hắn về nhà ta vẫn không yên tâm được, hắn cũng ăn không nhiều, ăn mặc cả năm cũng chỉ bằng một người bình thường mà thôi, chúng ta tiết kiệm một chút là được, chứ cứ để cho hắn tiếp tục như vậy ta cũng thật không yên lòng.” Nói xong thì nhìn Loan Loan rất nghiêm túc.

Loan Loan cầm bát để vào trong tủ, lấy tạp dề lau tay, sau đó ngồi xuống đối diện với hắn, cười nói: “Ta biết chàng lo lắng cho đệ ấy, ta cũng lo lắng cho đệ ấy, đừng ngại để đệ ấy ở nhà chúng ta. Không phải đúng lúc chúng ta cũng có một phòng trống đấy à? Chàng xem tối qua đệ ấy thích bao nhiêu nào. Trong phòng đó cũng quá trống trải, chúng ta nghĩ cách làm ít đồ chuyển vào đó, khi đệ ấy chuyến đến thì nhất định phải có rương hòm đựng quần áo, chũng ta lại làm cho đệ ấy cái giá treo quần áo ba chân để trong phòng nữa. Đệ ấy rất nghịch ngợm, sau này cũng phải dạy đệ ấy cách dọn dẹp phòng của mình…”

Bách Thủ không ngờ Loan Loan không suy nghĩ chút nào mà đã đồng ý, lập tức cao hứng không thôi. Hắn đồng tình với Lai Sinh, cảm thông cho Lai Sinh, hi vọng Lai Sinh có thể sống tốt hơn hắn trước kia. Nếu như khi còn bé hắn có thể gặp được người có lòng tốt như vậy, thế thì chắc rằng hiện tại đã là một tình cảnh khác rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.