Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 16




Mắt thấy chuyện nhỏ càng làm càng lớn. Vương Trường Thọ vội vàng tới đây kéo mẹ hắn lại, khuyên nhủ bà “Mẹ muốn làm gì?” Đồng thời nháy mắt với mấy tức phụ nhân.

Lúc này mẹ Kim Đản mới chậm rãi từ xa đi tới, cười khuyên nhủ: “Nương, người đừng vì những chuyện lằng nhằng này mà bực tức. Còn có rất nhiều ruộng chưa có cuốc đâu, sao lại đi kiếm chuyện này để rồi tức giận đâu.”

Đây thuần túy là thêm dầu vào lửa.

Mẹ Trường Thọ trừng mắt, đề cao giọng nói: “Gì? Ý ngươi nói là ta khi không mà đi gây chuyện?”

Vương Trường Thọ tức giận trừng mắt nhìn nương tử của mình.

Mẹ Kim Đản lập tức khoát tay: “Không phải, không phải, nương, con không có ý kia, người đừng hiểu nhầm.”

Bên cạnh có người còn ngại hỏa khí chưa đủ nên tiếp tục thêm lửa: “Nếu cái này còn không phải là khi không gây chuyện, thì là cái gì?”

Trong nhà có một nàng dâu vừa hay ganh tỵ, lại nhiều chuyện, lười biếng, mẹ Trường Thọ giận đến độ bộ ngực phập phồng, cũng tại lão thái bà chết tiệt kia, bà ta vẫn đối nghịch với mình, nghĩ thế nên xoay người bổ nhào về phía mẹ Bảo Sơn. Vương Bảo Sơn nhanh chóng ngăn cản ở trước mẹ mình, bên này Vương Trường Thọ cũng kịp thời ôm lấy mẹ mình, lúc này mới ngăn được hai người lao vào nhau.

Bên cạnh Mai tử liên tục nhận sai với mẹ chồng: “Nương, người đừng tức giận, cũng là con không tốt. Mảnh đất này của chúng ta cũng không còn bao nhiêu……..” Xoay người áy náy nói với hai mẹ con Vương Bảo Sơn: “Cảm ơn thẩm rồi, cháu không cần giúp đỡ đâu ạ.”

Nói cảm ơn với hai người bên này rồi quay sang nhận lỗi với mẹ Trường Thọ.

“Nương, giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Vốn dĩ mẹ con Vương Bảo Sơn đã cuốc xong đang muốn về nhà, khi đi ngang qua thấy Mai tử một mình cuốc mảnh ruộng lớn như vậy, mà mảnh ruộng bên cạnh thì có đến ba người làm việc nhưng không có một người nào sang giúp Mai tử, lúc đó hắn và mẹ muốn giúp Mai tử, không ngờ lại rước thêm phiền toái cho Mai tử.

Bên kia thì muốn tức sự ninh nhân (nhân nhượng để tránh phiền phức), tính toán rời đi nhưng bên này lại không nghĩ vậy.

Tưởng vậy là có thể để cho bà ta trở về rồi sao? Không dễ vậy đâu! Mẹ Trường Thọ nhấc chân đứng giữa bờ ruộng cản đường, bắt đầu mắng lên, bên này chửi mắng người, bên kia cũng không để cho người ta không công chửi mắng.

Hai lão thái thái lại bắt đầu lao vào tranh cãi.

Loan Loan quét mắt nhìn quanh mảnh ruộng, nhưng vẫn để ý bên này, tai dựng thẳng như phần lớn mọi người ở đây, nàng cảm thấy mình cũng nên nói mấy câu gì đó. Nàng đi tới lớn tiếng ho khan hai tiếng, đứng giữa hai người bắt đầu khuyên giải: “Hai vị đại nương, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chớ vì chút chuyện này nhỏ này mà ảnh hưởng đến hòa khí, hai người nhìn này, chúng ta còn phải bận rộn trên mảnh đất này, cuốc đất xong muốn trồng cây gì lại phải gieo giống đó, để qua thời tiết tốt nói không chừng lại ảnh hưởng đến vấn đề thu hoạch…..” Rồi lại thoáng hạ thấp giọng: “Sắc trời cũng đã u ám rồi, mọi người hay là trở về đi thôi, người trên mảnh ruộng này cũng nhiều quá rồi.”

Hai người nghe xong lúc này mới ý thức được trên ruộng còn tương đối nhiều người chưa có trở về, hai người gây lộn thì trong thôn ai cũng biết, tuy vậy vẫn phải chú ý đến những lời đồn đại.

Nghĩ đến đây hai người liền lập tức thu hồi lại tư thế muốn đánh nhau, hai bên nhìn đối phương khinh thường rồi cầm đồ của mình đi.

Loan Loan đứng tại chỗ nhìn hai lão thái thái này, chuyện nhà người ta nàng vẫn là không nên bàn luận.

Mai tử ở một mình cũng không dễ dàng, mẹ Trường Thọ không muốn nhìn nàng, trong lòng bà, vì người con trai trưởng đã mất mà không muốn để nàng đi, đã phân nhà rồi mà thỉnh thoảng còn phải sang làm đỡ vài việc. Một mình canh tác cũng không ít, mỗi năm theo quy định phải giao một chút cho mẹ Trường Thọ, coi như thay thế trượng phu phụng dưỡng mẹ già, trong nhà có chuyện gì cũng không có người giúp đỡ, quả thật rất không dễ dàng.

Mẹ Bảo Sơn muốn giúp Mai tử nhưng vừa vặn lại gặp mẹ Trường Thọ,giữa hai người lập tức xảy ra xung đột.

Một muốn cưới, một không muốn gả, nữ nhân trên đời nhiều như vậy Vương Bảo Sơn lại một mực coi trọng Mai tử mà không nhìn trúng những người khác.

Mọi người cầm lấy đồ của mình rồi trở về nhà, một trận ồn ào như vậy khiến Loan Loan cũng không vội vã tìm trưởng thôn nữa, mười mấy năm qua Bách Thủ không có canh tác, cũng không sốt ruột ngày một ngày hai, sau đó bắt đầu trở về nhà.

Trên đường về lại gặp mẹ Nguyên Bảo hỏi nàng: “Mới vừa rồi mẹ chồng Mai tử lại cùng mẹ Bảo Sơn cãi nhau à?”

Loan Loan rất đỗi ngạc nhiên, chuyện này mới xảy ra bao lâu: “Tỷ cũng biết ư?”

Mẹ Nguyên Bảo cười cười nói: “Trong thôn có chuyện lớn như vậy, trên ruộng lại có bao nhiêu người sao ta lại không biết.”

Loan Loan chỉ có thể cảm khái những người này lòng bát quái đến cỡ nào, tốc độ truyền bá chuyện xấu thật nhanh, liền đem chuyện mới rồi nói ngắn gọn cho nàng ấy nghe.

Mẹ Nguyên Bảo nghe xong cũng có chút cảm khái, không thể nói người nào hoàn toàn đúng, người nào hoàn toàn sai.

Sau đó tỉ mỉ kể cho Loan Loan những chuyện năm đó mà nàng còn không biết. Trưởng tử của bà (mẹ Trường Thọ) quanh năm bị bệnh nên chuyện hôn sự vẫn chưa có tin tức. Chỗ tốt thì nhà người ta không đồng ý, gia cảnh có nghèo chút cũng không sao cả, nhưng nhất thiết phải có khả năng chiếu cố con trai bà, chọn tới chọn lui cũng không có chỗ thích hợp. Về sau, có lần mẹ Bảo Sơn hỏi thăm tin tức của Mai tử, cùng lúc mẹ Trường Thọ cũng có ý này, cũng tìm người lặng lẽ thăm dò tin tức. Tìm người tính toán, bát tự của Mai tử và bát tự của Vương Thường rất hợp, tương lai hai người nhất định hòa thuân, mĩ mãn, có kết quả này khiến bà rất hài lòng. Liền vội vàng đến trước mẹ Bảo Sơn tìm người xin cưới Mai tử.

Sính lễ rất phong phú, cha mẹ Mai tử thấy mẹ chồng tương lai yêu thích con gái mình như vậy, huống chi Vương Bảo Sơn bên kia đến thăm dò tin tức nhưng không nghe thấy tin chính xác, họ cũng không tìm hiểu tình huống của Vương Thường liền đồng ý với mẹ Trường Thọ.

Mẹ Bảo Sơn sau khi biết chuyện thì giận đến mức phải nằm trên giường ba ngày. Quãng thời gian kia Vương Bảo Sơn gặp ai, mặt cũng đen lại.

Sau khi Mai tử gả tới đây cũng không giống như lời đoán mệnh, chưa đến nửa năm Vương Thường bệnh qua đời, nàng trở thành quả phụ danh phù kì thực.

Mẹ Trường Thọ mất nhi tử thương tâm vô cùng, cảm giác nhi tử của mình bị bệnh này đã một hai chục năm rồi, làm sao mới thành thân có nửa năm đã ra đi rồi liền đem mọi chuyện đổ hết lên người Mai tử, nói mệnh nàng quá cứng khắc chết con trai mình.

Loan Loan cảm thấy cái này thì có chút cố tình gây sự, so sánh với một người bị bệnh nặng, thì ai không sống lâu hơn hắn, mệnh ai không cứng hơn hắn?

Mai tử thủ thân cũng được năm năm, đến nay đã đầu năm thứ sáu, Vương Bảo Sơn thấy cũng đã qua ba năm chịu tang, liền lại nổi lên tâm tư muốn cưới Mai tử, Mai tử một thân một mình chống đỡ một gia đình, bình thường không chỉ giúp mẹ Trường Thọ làm việc, nàng còn bận rộn cả việc trong nhà lẫn ở ngoài ruộng đồng. Đối với yêu cầu của mẹ chồng trước giờ vẫn là bảo gì làm nấy, cũng không ra ngoài nói lung tung hay oán trách gì, mọi người trong thôn đều biết đây là một người vợ, một quả phụ vất vả, thiệt thòi.

Mẹ Bảo Sơn thấy trước kia mình không có nhìn nhầm người.

Thời gian này còn nhờ lão bà của trưởng thôn, bà nội của Thạch Đầu tới nói, nghĩ muốn giúp con trai mình một chút nhưng mẹ Trường Thọ kiên quyết không đồng ý.

Bà nghĩ gì ai cũng biết, con trai mình đã mất, con mình không còn thì người khác cũng đừng hòng nhận được cái tốt.

Có người mặc dù không hiểu được, bất bình nhưng dù sao Mai tử đã là con dâu Vương gia, mẹ Trường Thọ lại không có độc ác đánh mắng nàng, chẳng qua bà chỉ bắt nàng làm việc và chỉ trích nặng nề một chút, thì ai có thể quản được?

Cho nên chuyện của hai người này ở trong thôn ai cũng biết, biết Vương Bảo Sơn muốn cưới Mai tử, thỉnh thoảng sẽ giúp Mai tử làm việc, tuy vậy hai người đến giờ vẫn rất quy quy củ củ, người ta nói đồng hương giúp nhau là chuyện thường, ai có thể nói gì? Nhưng Mai tử là quả phụ nên mọi người để ý nhiều hơn mà thôi.

“Chuyện của Vương Bảo Sơn có thể không thành.” Không nghĩ tới còn có nhiều khúc triết như vậy, Loan Loan thấy theo như thái độ của mẹ Trường Thọ , Mai tử muốn gả là chuyện hết sức hão huyền!

Mẹ Nguyên Bảo cũng gật đầu, sau đó lại khẽ khàng rỉ tai nàng một phen, Loan Loan kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể.”

“Có gì là không thể nào, nửa năm kia bệnh càng ngày càng nặng.” Sau đó nàng lại che miệng nhỏ giọng nói: “Nói Mai tử khắc chết nhưng mọi người đều nói Vương Thường cưới vợ hỏa dục thiêu đốt kết quả thân thể, xương cốt hắn không chịu được nên mới chết.”

Khóe miệng Loan Loan không khỏi co rút. Những người này trí tưởng tượng thật phong phú. Cổ đại thiếu trò giải trí nên mọi người liền coi bát quái thành một chuyện vui vẻ, ngay cả việc Mai tử vẫn còn tấm thân xử nữ cũng biết.

Theo như mọi người nói, nửa đêm của ngày thành thân Vương Thường đã phát bệnh rồi, đêm tân hôn phải đi mời đại phu về nhà, sau đó bệnh càng ngày càng nặng. Có lẽ chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Chia tay với mẹ Nguyên Bảo, Loan Loan về nhà đươc một lát thì Bách Thủ cũng về tới. Hắn không gặp được thôn trưởng. Nhưng Loan Loan nói không vội, vợ chồng hai người liền chuẩn bị hai món ăn.

Khi ăn cơm Loan Loan đem chuyện xảy ra ở ngoài đồng kể lại, Bách Thủ lúc ăn cơm không thích nói chuyện, nên Loan Loan nói còn hắn thì dùng lỗ tai để nghe, thỉnh thoảng chỉ đáp lại hai tiếng, tuy vậy chiếc đũa thì không ngừng gắp thức ăn cho nàng.

Ngày hôm sau hai người lại đi một chuyến đến nhà thôn trưởng, lúc gặp người rồi, Loan Loan mới uyển chuyển đem ý nghĩ nàng cùng Bách Thủ muốn canh tác nói cho ông nghe.

Thôn trưởng tựa như không hề bất ngờ, thật ra ông đã sớm nghĩ đến chuyện này, người trong thôn đã không bài xích Bách Thủ nữa, vợ chồng hai người canh tác chỉ là chuyện sớm muộn.

Nói đến đây đương nhiên sẽ nghĩ đến nhà cửa mà cha mẹ Bách Thủ để lại, liền hỏi hắn: “Chuyện đất cát ta sẽ tìm thời gian nói với Dương Nghĩa Thiên một chút, ngoài ra các cháu có muốn chuyển chỗ ở không?”

Bách Thủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi qua đợt bận rộn này rồi nói sau ạ.”

Dương Nghĩa Trí gật gật đầu: “Vậy trước tiên đem chuyện đất đai giải quyết xong rồi hãy nói, thừa dịp cày bừa vụ xuân, hai cháu nên nghĩ xem mình trồng giống gì, những cái khác để sau rồi hãy nói!”

Hai người nói cảm ơn Dương Nghĩa Trí rồi rời đi.

Ăn xong bữa trưa Dương Nghĩa Trí đến nhà Dương Nghĩa Thiên xong, vừa bước ra ngoài liền lập tức đến nhà Loan Loan, hai người Loan Loan cũng mới ăn trưa xong.

“Ta đã nói với Dương Nghĩa Thiên rồi, ông ta cũng đồng ý trả lại ruộng đất cho các cháu.” Dừng một chút lại nói: “Năm đó cháu phải lên núi, nên không quản được đất đai nữa nếu không gieo trồng thì cũng chỉ để hoang thôi, có người canh tác thì cũng coi như là duy trì đất đai.”

Ý tứ của Dương Nghĩa Trí Loan Loan hiểu, không phải là muốn hai người không so đo chuyện ruộng đất bị người ta canh tác mười mấy năm đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.