Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Chương 70: Thành công tử đã xuất kiếm




Đến cuối cùng Phong Ấn cũng không để cô tiễn anh đi, Lôi Vận Trình lui một bước nhường anh sau đó kiên trì bảo anh mang theo thức ăn cô làm. Mặc dù Phong Ấn ra vẻ không tình nguyện, nhưng anh vẫn lấy túi đựng hợp cơm nhét vào va ly.

Thấy anh để hành lý vào sau cốp xe, mũi Lôi Vân Trình ê ẩm, cô chạy đến kéo góc áo của anh không buông tay. Hành động ngây thơ của cô khiến Phong Ấn có phần dở khóc dở cười, “Em cứ vậy sao, buông ra nhanh lên, ngoan.”

“Anh không có gì khác nói với em sao?” Thanh âm của Lôi Vận Trình mang theo vẻ cực kì kiềm nén và run run.

Phong Ấn vô cùng bất đắc dĩ vuốt ve tóc cô, “Sau khi anh nói, có phải em sẽ yêu cầu thêm một nụ hôn tạm biệt gì đó đúng không?”

Khóe miệng của cô vì uất ức mà mếu máo, đôi mắt cô như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, càng toát ra vẻ đáng thương. Phong Ấn thở dài, vân vê cằm cô. “Lời anh nói em không nghe à? Đừng thích anh, hơn nữa anh sẽ là anh trai của em, được không?”

Lôi Vận Trình bướng bỉnh lắc đầu, ánh mắt và dáng vẻ của cô đã cho anh đáp án. Phong Ấn quả quyết không hề lưu tình kéo tay đang túm góc áo của anh ra. “Anh thực sự không có gì để nói với em, anh phải đi, em gái niềng răng.”

Lôi Vận Trình không biết có phải các cô gái thích một người đàn ông không thích mình đều giống như cô không, rõ ràng biết nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói của anh dành cho mình đều là xuất phát từ sự thương hại, nhưng dường như bản thân không biết đau, trong lòng tràn ngập hình bóng của anh. Từ bỏ ư ------ Dường như cho đến bây giờ cô chưa từng học qua hai từ đó.

Phong Ấn đi rồi, ngay một câu tạm biệt cũng không nói với cô. Anh đi rồi khiến trong lòng cô như bỗng nhiên bị mất đi một khoảng trống, nhưng cô không có thời gian để cho tinh thần sa sút lấn chiếm, những cuộc thi nhỏ thi lớn sắp tới khiến cả người cô như máy móc được lên dây cót. Mỗi buổi sáng Lôi Dật Thành vào phòng gọi cô xuống giường ăn sáng thường phát hiện cô ghé mặt vào trên bàn học ngủ, bút vẫn còn cầm trong tay, bàn tay cầm bút vẫn giữ nguyên tư thế viết. Cho đến bây giờ, trên phương diện học tập cô vẫn không cần ai quan tâm, tư duy linh hoạt, phản ứng nhanh, thật sự không cần tốn nhiều sức như thế.

Trong giai đoạn này, lúc ở trường, cô đều tận dụng thời gian tựa lưng vào ghế ngủ, Lôi Dật Thành cuối cùng không nhịn được mà khuyên cô, “Em tội gì phải bức bản thân mình như vậy?”

“Em không cảm thấy bức bản thân, anh yên tâm đi, trong lòng em tự biết.” Lôi Vận Trình dụi dụi ánh mắt đỏ ngầu của cô, vươn vai lười biếng duỗi mình một cái rồi nhanh nhẹn mang ba lô vào, không quên tặng cho anh trai mình một nụ cười tươi yên tâm.

Không chỉ có Lôi Dật Thành nói với cô như vậy, ngay cả Án Kỳ cũng cực kì bất bình. Đến lúc nghỉ trưa, cô ấy thường kéo cô đến phòng tự học bắt cô ngủ, cô rất nghe lời, ghé vào bàn không hề nhúc nhích. Án Kỳ cho rằng cô đang ngủ, cô ấy đi vòng về phía bên kia lại kinh ngạc phát hiện, ánh mắt Lôi Vận Trình đang nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.

Vốn dĩ Án Kỳ tức giận định mắng cô, ngẫm lại cảm thấy cô ấy không thích hợp, “Trình Trình, cậu sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”

Lôi Vận Trình không trả lời, hai mắt vẫn chăm chú nhìn bầu trời như cũ, thậm chí có phần đăm chiêu, Án Kỳ vẫy vẫy tay trước mặt cô. “Trình Trình, cậu đừng làm tớ sợ!”

Lôi Vận Trình khẽ nở một nụ cười, rồi nhắm mắt: “Không có việc gì đâu, để tớ ngủ một lát, bao giờ lên lớp gọi tớ dậy.”

Án Kỳ không dám làm ồn cô, bắt chước bộ dáng của cô nhìn ra ngoài bầu trời. Chỉ một lát sau thì có máy bay bay qua, máy bay trong tầm mắt nhỏ như vậy, giống như đồ chơi.

Án Ký mấp máy rồi mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dường như muốn tiếp thêm động lực cho cô, để cô tiếp tục kiên trì.

Thật ra nói gì đều vô dụng, Án Kỳ biết Lôi Vận Trình không sao cả, ngoại trừ cái ý niệm đang nhớ nhung một người điên cuồng…

Lôi Vận Trình đã cảnh cáo Lục Tự không được đến trường học gây thêm phiền phức cho cô nữa, Lục Tự cũng rất tự giác không mang quà tặng đến trường cho cô nữa. Dù sao mục đích của anh ta là khiến cho cô chú ý đến mình chứ không phải là gây thêm phiền phức cho cô.

Sau khi học xong tiết tự học cuối cùng, Lôi Vận Trình một mình bước ra khỏi trường học, cô lại thấy anh chàng Lục Tự như âm hồn bất tán kia đang chờ cô. Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình không chú ý đến bầu không khí nhiễm mùi của anh ta mà chủ động bước đến chỗ Lục Tự.

Lục Tự ngồi dựa vào đầu xe, dáng vẻ của anh ta thản nhiên tự đắc, ngắm nhìn cô gái đang đi đến chỗ anh ta, ánh đèn mờ nhạt như tô điểm dáng vẻ xinh đẹp của cô khiến nó càng trở nên chân thực. Lục Tự nheo mắt, không biết vì sao trái tim anh ta như mơ hồ rung động. Cô gái đó đang đi đến chỗ anh ta, nhưng trong lòng lại không hề có một nửa vị trí cho anh ta.

“Kỳ nghỉ của anh cuối cùng cũng kết thúc rồi à? Đến từ biệt tôi sao?” Trong giọng nói của Lôi Vận Trình mang theo một chút vui vẻ, cuối cùng cô cũng không bị anh ta làm phiền nữa.

Lục Tự quan sát cô từ trên xuống dưới, ý cười trên mặt anh ta đã biến mất đi đôi phần, anh ta không nhịn được mà giơ tay chạm vào mặt cô. “Sao em lại để bản thân mình thành thế này?”

Lôi Vận Trình nhanh nhẹn né tránh tay anh ta, “Tôi rất tốt, không cần anh lo lắng.”

Sự kháng cự của cô đã sớm trở thành thói quen với Lục Tự, anh ta nghiêng đầu ý bảo cô lên xe. Lôi Vận Trình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn xuống đồng hồ. “Tôi có thể tự về, không cần làm phiền đến anh, nếu anh có việc gì thì nói đi.”

Anh ta lắc đầu bật cười, “Coi như em bố thí cho tôi một lần đi, trò chuyện với tôi một chút không được sao?”

Nếu là ngày thường, chắc chắn Lôi Vận Trình nhất định đã từ chối anh ta, nhưng lần này, nhìn vào ánh mắt anh ta khi nói chuyện quét qua một chút vẻ u ám. Trong giây phút đó, cô cảm thấy anh ta cực kì giống bản thân mình.

Để loại trừ sự cảnh giác của cô, Lục Tự dẫn cô đến một quảng trường, ở giữa có một đài phun nước âm nhạc, cùng với ánh đèn mang màu sắc rực rỡ thay đổi liên tục với tiếng nhạc, hòa vào không khí đẹp đẽ dịu dàng, xinh đẹp đến lạ thường. Bọn họ không xuống xe, chỉ im lặng ngồi ở trong xe.

Lôi Vận Trình chống tay vào cằm thưởng thức đài phun nước âm nhạc, Lục Tự lại yên lặng hút thuốc, trong khoảng thời gian này vì muốn làm quen với cô nên anh ta không hút thuốc, điều này là điều không nên giấu diếm, “Sắp đến giai đoạn bắt đầu dự tuyển rồi à?”

Lôi Vận Trình không để ý đến anh ta, anh ta hơi bực bội vò điếu thuốc lại, xoay đầu cô sang.

“Tốt xấu gì thời gian qua tôi đã tiêu hao không ít thời gian và tâm sức trên người em, em không thể cho tôi chút thể diện sao? Có phải ngoại trừ Phong Ấn ra, tất cả đàn ông khác đều vô cùng không đáng để tiểu thư cho vào mắt?”

“Sao có thể như thế được, anh ấy cũng không phải là người đàn ông ưu tú nhất thế giới.” Lôi Vận Trình chớp chớp mắt đẩy tay Lục Tự ra, không muốn có bất kì sự tiếp xúc nào với anh ta.

Đáp án này khiến Lục Tự cảm thấy bất ngờ, “Tôi còn tưởng rằng ở trong mắt em cậu ấy là tốt nhất chứ, những đàn ông khác chỉ là một đống rác.”

Lôi Vận Trình bật cười khúc khích, “Anh thật đáng ghét.”

Không nghe anh ta trả lời, Lôi Vận Trình vừa đưa mắt nhìn anh ra thì liền phát hiện ánh mắt thâm sâu của anh ta đang chăm chú nhìn vào cô, cô thu lại nụ cười ngay lập tức, không được tự nhiên xoay mặt sang hướng khác, một lát sau mới nghe giọng nói chua xót tự giễu mình của anh ta, “Thật sự là không dễ dàng, tôi sắp đi rồi mới phát hiện ra khi em cười lại có lúm đồng tiền sâu như thế.”

“…”

“Lôi Vận Trình, có phải em nghĩ tôi chỉ coi em là một thú vui không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lục Tự trầm ngâm một lúc lâu, sau đó thành thật nói với cô. “Em đúng là, nói thật em là mẫu phụ nữ tôi thích, trưởng thành xinh đẹp, gầy nhưng không yếu, không phù phiếm, không khờ khạo, rất can đảm, rất mạnh mẽ, kiêu ngạo, biết chừng mực, à ---- Sai rồi, em vẫn chưa được xem là phụ nữ, ít nhất… dáng dấp của em sẽ còn phát triển nữa.” Lục Tự vô cùng không khách khí ám chỉ việc cô không có “nhấp nhô gợn sóng” chính là điểm khiến anh ta tiếc nuối nhất.

Lôi Vận Trình trừng mắt nhìn anh ta, “Cám ơn anh đã đánh giá.”

Lục Tự cười khẽ, “Em có biết tôi đã nói với cậu ấy, trong một tháng sẽ câu được em không.”

Lôi Vận Trình quay đầu trừng mắt với anh ta, “Nói như vậy thì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn rồi, anh đã nghĩ ra cách nào tốt rồi sao?’’

“Bá vương ngạnh thượng cung(1), em cảm thấy thế nào?” Lục Tự nửa thật nửa giả hù dọa cô, Lôi Vận Trình mỉm cười mỉa mai, cô đẩy cửa xe bước xuống. Lục Tự không hề do dự đẩy cửa xe bước xuống, vòng từ phía sau túm lấy cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Lôi Vận Trình thấy anh ta cúi đầu, theo bản năng cô nhắm mắt lại, tuy nhiên, sau đó có một nụ hôn nhẹ đặt lên trán của cô.

(1) Bá vương ngạnh thượng cung: Thô bạo miễn cưỡng

Lục Tự chỉ hôn nhẹ lên trán cô. “Chạy gì chứ, thật sự muốn tôi cưỡng ép hả? Tôi không phải là người chán sống, Phong Ấn sẽ là người giết tôi đầu tiên.” Không nói đến Lôi Khải và Lôi Dật Thành, chỉ tính Phong Ấn thôi cũng có thể băm anh ta thành thịt vụn.

Lôi Vận Trình mở to mắt, rõ ràng đang hoài nghi lời nói của anh ta, mà Lục Tự lại biết cô hoài nghi ở điểm nào. “Lúc đó cậu ấy không phản đối, còn nói với tôi một vài việc có liên quan đến em, em có biết vì sao cậu ấy phải làm như vậy không?”

Ánh mắt Lôi Vận Trình trở nên ảm đạm, “Ý anh muốn nói là do anh ấy không thích tôi, hoàn toàn không để ý việc tôi sẽ ở cùng ai đúng không? Buông tay anh ra đi!”

Lục Tự nới lỏng vòng tay đang kéo cô, giơ tay vuốt tóc cô. “Sai rồi, bởi vì ngay từ đầu cậu ấy biết tư tưởng tìm niềm vui của tôi sẽ không chiếm được em.”

Lôi Vận Trình cười lạnh, không trả lời.

Lục Tự trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng một lần nữa. “Tôi đưa em về, yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ không làm bậy đâu.”

Rõ ràng Lôi Vận Trình từ chối tin tưởng lời nói của anh ra, Lục Tự cười gượng, “Tôi không phải là kẻ ăn chơi trác táng, tôi là quân nhân, là người có tư cách đáng để em tin tưởng.”

Lôi Vận Trình thực sự bị lời nói của anh ta làm hoảng sợ, mặt cô cụp xuống. Lục Tự lại không kéo cô, chỉ mở cửa xe cạnh vị trí lái xe của anh ta ra chờ đợi cô cân nhắc xong. Lôi Vận Trình hít thật sâu, thỏa hiệp. “Anh không nói thì thật sự suýt chút nữa tôi đã quên anh đang làm gì.”

Khóe môi Lục Tự cong lên thành một nụ cười, thật ra anh ta cũng không vui vẻ gì. Cái cô tin tưởng là “Quân nhân”, chứ không phải là Lục Tự.

Trên đường họ không nói chuyện với nhau, Lôi Vận Trình bảo Lục Tự dừng lại ở giao lộ trước nhà cô. Đối với người đàn ông này, Lôi Vận Trình vốn dĩ không có một chút nhẫn nại và thiện cảm nào, nhưng cô không phải Phong Ấn, không tuyệt tình được như anh, ngay cả một câu tạm biệt cũng tiếc rẻ không cho.

“Cám ơn.” Lôi Vận Trình bỏ lại hai chữ rồi rời đi, bỗng nhiên Lục Tự lại ấn nút khóa cửa xe lại, khiến cô quay đầu trừng mắt đề phòng với anh ta.

Trên mặt Lục Tự bị một bóng râm bao phủ, ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhịp nhàng có tiết tấu. “Sao bây giờ không để xe chạy về phía trước?”

Không lưu manh như ngày thường, nhưng giọng nói của anh ta lúc này lại khiến cô có phần sợ hãi. “Anh bị nghiện à.” Lôi Vận Trình lấy ra một trăm đồng, đập vào tay anh ta như lần trước, nhưng lúc này, tay cầm tiền của cô lại bị anh ta nắm lấy chuẩn xác. Lôi Vận Trình không đủ sức để vùng vẫy khỏi anh ta, vẻ mặt hiện rõ sự lạnh lùng không vui. “Lục Tự! Anh đã thỏa mãn chưa? Tôi tự biết con đường mà mình sẽ phải đi!”

“Điểm quan trọng ở em là nhận định người khác quá bình tĩnh, nhìn người như nhìn đĩa thức ăn, nếu đổi lại là Phong Ấn, em có thể nói kiên định như thế không?” Thân thể của Lục Tự dịch dần về phía trước, dường như đang áp sát vào người cô, Lôi Vận Trình không thể trốn được, cô chỉ có thể dùng tay che môi lại để ngăn cản anh ta muốn chiếm tiện nghi của cô.

Nhưng Lục Tự chỉ chăm chú nhìn vào hai mắt cô, đó chính là bộ mặt nghiêm túc của anh ta mà Lôi Vận Trình chưa bao giờ gặp qua. “Lôi Vận Trình, nếu tôi nói trải qua quãng thời gian này, tôi thực sự có hứng thú với em, em cảm thấy thế nào?”

Lôi Vận Trình ngẩn người, “Tôi chỉ có thể nói may mắn là anh phải đi, nếu không tôi sẽ bị anh làm phiền chết, mà lúc anh về thì chắc tôi đã vào học viện không quân rồi, dường như chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau.”

Lục Tự cong môi cười, gõ nhẹ xuống bàn tay đang che môi của cô, “Trên lý thuyết là thế, nhưng bất ngờ thì không thể tránh khỏi, chúng ta hãy nhìn xem, thần may mắn cuối cùng sẽ đứng về phe ai.”

Lúc đó, Lôi Vận Trình chỉ cảm thấy, người đàn ông này quá mức tùy tiện, những lần gặp lại sau này cô không khỏi bắt đầu hoài nghi đây là chướng ngại vật cản trở cuối cùng mà ông trời phái xuống khảo nghiệm tình cảm của cô đối với Phong Ấn.

Nếu lúc đó cô không có cuộc hẹn hò với Phong Ấn, không quen biết được Lục Tự, có phải những chuyện sau đó sẽ không xảy ra hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.