Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Chương 8




Sau một đêm vô cùng hài hòa qua đi, sáng sớm tôi và Đường Tống cố ý, vừa đúng bắt kịp ăn buổi sáng cùng ông bà ngoại.

Bữa ăn sáng rất đơn giản, sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng luộc, cháo, mùi vị thật thơm.

Quy củ của ông ngoại chính là lúc ăn không nói chuyện, quá trình ăn sáng của chúng tôi có thể hình dung là hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi ăn sáng xong, tôi và Đường Tống bồi hai ông bà đi tản bộ.

Không khí sáng sớm cực kỳ mát mẻ, hơi lạnh đong đầy khí quản, ông ngoại mới vừa lành bệnh, còn chống gậy, bà ngoại dìu lấy, chậm chạp vừa đi vừa ngắm cảnh, tôi và Đường Tống lấy cùng một tốc độ đi theo phía sau.

“Các con người trẻ tuổi bận công việc, ăn cơm trưa xong thì hãy trở về đi làm đi” – ông ngoaị đi ở phía trước đầu không quay lại, nói.

“Dạ được” – tôi đáp ứng, ông ngoại nói sao thì nghe vậy.

“Còn nữa……, mẹ con tính tình không được tốt, còn chưa hiểu rõ chuyện của con, cũng đừng so đo với bà ấy” – ông ngoại dặn dò.

“Sẽ không” – tôi mỉm cười.

“Hai người ở chung một chỗ không dễ dàng, nên quý trọng nhiều hơn” – từ đầu đến cuối, ông ngoại đều quay lưng về phía chúng tôi.

Lão nhân gia không nói nhiều, cũng không thích ở chung với chúng tôi, bèn đuổi chúng tôi đi nơi khác dạo. Tôi và Đường Tống cũng không có việc gì, đến ngay chân núi. Trong thành phố mặc dù cũng có cây xanh, thế nhưng màu xanh đều là cũ, giống như là bê tông cốt thép, còn màu xanh ở nông thôn là một loại màu xanh biếc mang sức sống, nhìn khiến cho người ta vui thích.

“Em bỗng nhiên nhớ tới lúc học huấn luyện quân sự ở đại học, huấn luyện viên dùng bình nước suối làm mìn, thả tụi em lên núi tìm những mảnh tương tự như vậy, người nào tìm nhiều nhất là thắng. Lúc đầu còn hăng hái, cảm giác vinh dự còn mạnh mẽ, không để ý ánh mặt trời chói chang, trực tiếp nằm phơi trên đất tìm, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng tìm được ba bình nước suối giả làm mìn gì đó ---- với một đống phân chó”.

Nói xong chuyện này, Đường Tống cười đến ngặt nghẽo, tôi cảm thấy ông chồng mình có chút kỳ quái, mỗi lần tôi nhắc đến phân đều cười thành ra như vậy, không lẽ cái đó có cái gì ấn tượng?

Luôn luôn là tôi nói cũng không thích ý, tôi bắt đầu phỏng vấn Đường Tống “Anh thì sao? Lúc huấn luyện quân sự ấn tượng khắc sâu nhất chình là cái gì?”

“Trước kia, hàng năm vào ngày nghỉ, ba anh sẽ đón bọn anh đến trại lính của ông, để anh huấn luyện sinh tồn, ấn tượng sâu nhất chính là đúng 39¬o C vác một vật nặng 40 cân leo núi, ở trong rừng vòng qua núi lớn, nước và thức ăn tự mình tìm” – giọng Đường Tống trước sau như một đều đều, giống như nói về một chuyến du lịch.

Tôi thật sự không nghĩ tới đứa bé này cư nhiên cũng trải qua năm tháng màu đỏ cao chót vót này, nhất thời có chút không kịp phản ứng, quá nhiều vấn đề hướng về tim, há miệng một hồi lâu, cuối cùng hỏi ra chuyện muốn biết nhất – “Vậy, anh như thế nào mà trắng như vậy?”

Tôi biết là vấn đề này hỏi không được tốt cho lắm, nếu trong truyện tranh, trên đỉnh đầu Đường Tống sẽ xuất hiện ba đường vạch đen, nhưng mà không nhịn được tò mò. Những lính ca ca kia da đều đen nhẻm, Đường Tống hàng năm đều đi tập huấn, kết quả còn trắng nõn trắng nõn như vậy, tuyệt đối là có bí kíp, tôi hoài nghi anh là trộm nước cơ tinh của Tuyết bà bà đem thoa lên toàn thân.

Đường Tống trả lời là anh cũng chưa dùng, mỗi lần phơi nắng đen sẽ bị lột da, lột một lớp da so với trước đó còn trắng hơn.

Tôi cảm thấy khả năng đặc biệt này được đặt trên người anh thật là phí của giời, cho tôi thật tốt, đây tuyệt đối có thể được xếp hàng thứ hai trong các khả năng mà tôi mong muốn ------ khả năng mong muốn thứ nhất là diệt được kẻ thù Bạo Phong Tuyết. (bệnh dị ứng đó các bợn—cô nàng này bị dị ứng kinh niên)

“Khi đó ăn uống thế nào?” – tôi hỏi - “Chẳng lẽ là giấu trộm chocolate ăn sao?”

“Ăn chocoloate không được gọi là nấu cơm dã ngoại để huấn luyện khả năng sinh tồn” – Đường Tống cười – “Lúc đó, khát thì uống nước suối trong khe, đói thì ăn cỏ dại hoặc nấm.

“Côn trùng thì sao?” – Tôi hỏi

“Có lúc sẽ lấy bọn chúng để bổ sung protein” – Đường Tống đáp.

Sau khi nói xong, im lặng một hồi, tôi vỗ vỗ bờ vai của anh, nói, “chúc mừng, anh đã thắng”

Nhảy qua chủ đề côn trùng, tiếp tục tấn công chuyện khác, tôi lại hỏi - “Cỏ dại và nấm làm sao phân biệt được có độc hay không?”

“Đại khái là màu sắc càng sặc sỡ, khả năng có độc càng lớn” – Đường Tống giải thích.

“Giống như mình sao” - Tôi nhỏ giọng trầm ngâm.

Sau khi nói xong, im lặng hồi lâu, Đường Tống vỗ vỗ bả vai của tôi, nói – “chúc mừng, em hòa một ván” (bó tay 2 vợ chồng này)

Lần này đến phiên đỉnh đầu tôi hiện ba cái vạch đen.

Sau khi nghỉ ngơi lấy sức, tôi hỏi Đường Tống – “Cha chồng đối với anh có phải rất nghiêm khắc hay không?”

Đường Tống gật đầu – “Không sai, anh là con trai duy nhất, hơn nửa ông ở trong quân lính lâu như vậy, tính tình kiên nhẫn, từ nhỏ đối với anh yêu cầu rất nghiêm khắc. Cảm giác lúc còn nhỏ, bất luận anh làm như thế nào, ông cũng không hài lòng. Sau khi trưởng thành, mới chậm rãi hiểu một ít chuyện, bất luận như thế nào, cha mẹ cũng là người yêu thương mình nhất, bọn họ xuất phát, chính là vì tốt cho chúng ta, có điều phương pháp thể hiện không thích đáng, tạo nên vách ngăn chính giữa. Cha anh càng ngày càng lớn tuổi, tim không tốt, cho nên hiện tại anh vô cùng cố gắng tránh làm cho ông tức giận”

Chắc là bởi vì lo lắng sức khỏe cha chồng, Đường Tống mới có thể nhẫn nhịn chia tay với Phạm Vận mà thôi - tôi nghĩ.

“Em thì sao?” – Đường Tống đột nhiên hỏi – “Em cùng mẹ nhìn qua hình như có hiểu lầm gì?”

“Cũng không phải là hiểu lầm” – tôi ngồi chồm hổm bứt một cọng cỏ, cỏ nhỏ nhưng mềm, quấn trên ngón tay tôi có chút đau. Tôi nói – “Thật ra có lúc em nghĩ, giữa em và bà, duyên phận mẹ con quá mong manh”

“Thái độ của mẹ em đối với em và Tần Lệ không giống nhau” – Đường Tống nói.

“Ai nấy đều thấy được” – Tôi mỉm cười.

“Có thể nói cho anh biết chuyện tình xảy ra như thế nào không?” – Đường Tống hỏi.

“Tại sao bỗng nhiên anh lại quan tâm đến chuyện này?” – Tôi quay đầu cười nhìn anh.

“Bời vì…” – Đường Tống ngồi chổm hổm kế bên tôi – “Anh muốn hiểu thêm về em” – Anh nói.

Tôi cười, hướng về phía cỏ trên tay cười. Sau đó chợt nghiêng thân, chủ động hôn anh.

Tôi nghĩ tôi thật thích Đường Tống – cũng không ghét bỏ anh từng ăn qua côn trùng.

Sau cơm trưa, tôi và Đường Tống rời khỏi nhà ông bà ngoại. Trước khi đi, bà ngoại kêu tôi vào phòng, cho tôi chi phiếu và một hộp trang sức.

“Bà tính làm gì nha?” – Tôi hỏi.

“Trong thẻ ngân hàng có 150 vạn tiền mặt, những thứ đồ trang sức này đều là vật gia truyền, nếu thời điểm cấp bách có thể đổi được không ít tiền.”

“Đồ cưới của con năm đó toàn là của ông bà không thôi” – Tôi kiên quyết không nhận. Lúc kết hôn, mẹ không quan tâm, đồ cưới của tôi đều là ông bà ngoại chuẩn bị, tối thiểu cũng móc của bọn họ hơn nửa tài sản. Nghĩ đến thật xin lỗi ông bà, nhưng bà ngoại lại muốn làm như vậy, bà cho rằng bạc nhà Đường Tống, cũng là của bọn hắn. Hơn nữa, đồ cưới mà ít, cũng không ra gì, gả đi sợ bị nhà chồng khi dễ.

“Cầm đi, hai ông bà già chúng ta còn có thể xài bao nhiêu? Giữ lại không phải đều là của con sao? Trước cho con, chính là sợ có lúc đột ngột rời đi, mẹ con……không nghĩ là sẽ chăm sóc con. Tuy nói, tiền không mua được tình cảm, nhưng con một thân con gái cầm tiền này, cũng có thể phòng thân” – bà ngoại nhét vào trong lòng tôi, thở dài – “nhiều con cháu như vậy, không yên lòng nhất chính là con, tuy nói vật chất không thiếu thốn, nhưng sinh ra đã không gặp qua cha ruột, mẹ ruột thì lại…… Thôi, con gái, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, ông trời làm khổ con, sẽ nhất định đền bù cho con. Đừng quá hận mẹ con, bà cũng không dễ dàng gì”

“Yên tâm đi bà ngoại, con thật sự không hận bà ấy” – tôi nói lời thật lòng. Sau khi lớn lên, tôi cũng chưa từng hận qua bà, chỉ là có chút khó chịu.

Đưa tiễn bên trong gian phòng xong, chúng tôi rời khỏi phòng nhỏ.

“Chúng ta đến nhà ông ngoại bà ngoại thật đúng là vừa được ăn không, ở không còn có thêm đồ cầm về nha” – Đường Tống giễu cợt cầm lấy đống đồ lớn trong tay bà ngoại.

“Bà ngoại nói anh không phải người lương thiện, nên cho em những thứ đồ này, để em phòng thân” – Tôi trêu ghẹo anh.

“Bà ngoại quá lo lắng, bà xã có nhiều Hộ Hoa Sứ Giả như vậy, anh nào dám khi dễ bà xã đây?” - Đường Tống cười.

“Anh, đây là đang ghen?” - Tôi cắn môi nén cười.

Đường Tống cười, liếc tôi một cái, tiếp tục lái xe.

Không có ý nghĩa, cũng không chịu làm bộ ăn dấm. Tôi có chút ảo não, trừng phạt anh bằng cách cả lộ trình đều ngủ, không nói chuyện với anh.

Hai giờ đường xe cũng thật nhanh, tôi ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện con đường Đường Tống đi không đúng, không giống như là lái xe về nhà chúng tôi. Đường Tống giải thích nói, lúc tôi vừa mới ngủ, nhận được điện thoại Tần Lệ gọi tới, nói cô ấy hôm nay đưa Dương Dương về nhà ăn cơm, nói chúng tôi cũng về nhà đi, hơn nữa, thề son sắt nói, đây là ý của mẹ.

“Em không có đáp ứng đi nha. Em không thích bị bắt cóc như vậy”

“Người một nhà, cũng phải đối mặt” - Đường Tống nói – “Hơn nữa, thật sự là mẹ kêu em trở về”

Sau sự kiện bạt tai lần đó, tôi cùng mẹ chưa từng gặp lại nhau. Lần này chủ động gọi tôi đến, cũng coi như hòa giải. Tôi nhớ đã đáp ứng ông ngoại bà ngoại, cuối cùng cũng đồng ý cùng Đường Tống về nhà.

Thời điểm đến nơi, mẹ và thím giúp việc đều đang ở trong bếp làm đồ ăn, Tần Lệ và Dương Dương ngồi trên ghế sofa.

“Thật đúng dịp, cậu cũng tới gặp cha mẹ vợ à?” - Đường Tống trêu ghẹo Dương Dương.

“Mình không phải……” – Dương Dương tính nói cái gì đó, nhưng ngại Tần Lệ kế bên, nên không nói thêm gì.

Rất nhanh liền ăn cơm, món ăn thật ngon. Trứng cua lòng đỏ, màu cam hòa lẫn với thịt cua trắng nõn, trong veo mịn màng, gà xé phay, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, màu sắc hấp dẫn, tôm xiên nướng, mùi vị đủ tươi, nồng đậm kích thích, ngó sen xào, mát lạnh tươi mới, màu sắc rực rỡ, canh tôm khô củ cải, cự kỳ thanh đạm, thanh lọc dạ dày.

Tôi vốn định cuối đầu không nói, nhanh nhanh ăn cơm, đáng tiếc trong buổi tiệc xảy ra hai sự kiện quan trọng.

Sự kiện thứ nhất, xưa nay chưa từng, mẹ gắp cho tôi một con tôm, tôi có chút thụ sủng nhược kinh, nội tâm run run.

Sự kiện thứ hai là, Tần Lệ ngay trước mặt mọi người nói – “Mẹ, con và Dương Dương dự tính kết hôn”

Lời này vừa nói ra, Dương Dương bị nghẹn miếng gà xé, ho đến mắt đỏ rần, đoán chừng đứa nhỏ này cũng mới vừa biết chuyện này đi.

Tôi dự định sau khi về nhà sẽ cùng Đường Tống tìm hiểu rõ sự tình, hai người này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ coi như là bình tĩnh, chưa nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ nói một câu – “Những chuyện quan trọng như vậy nên từ từ thương lượng, tiếp tục ăn cơm đi”

Cơm ăn xong rồi, tôi đang định về nhà, lại bị mẹ gọi vào phòng trên lầu, nói thật, lúc đi lên tôi có chút ít thấp thỏm, lòng bàn tay chảy một ít mồ hôi

“Lần trước đánh con, là mẹ không đúng” – mẹ vừa đi lên vừa nói xin lỗi với tôi – “Lúc đó là mẹ nóng lòng, nếu đổi lại là con nằm, mẹ cũng sẽ nóng lòng như vậy”

“Không sao” – tôi thật sự khộng nghĩ ra được gì để nói, đối mặt ánh mắt dịu dàng của bà, tay chân tôi có chút luống cuống.

“Tiểu Khinh, còn đừng tức giận mẹ” – thái độ của mẹ hôm nay chuyển biến thật lớn.

“Con thật sự không có” – tôi gật đầu, giọng nói lớn hơn.

“Như vậy….” - mẹ khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt – “Con cũng không cần kết hợp người ngoài tới hại tiểu Lệ”

~~~Tác giả có lời muốn nói: hôm nay có điểm hơi muộn, xin lỗi các cô nương ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.