Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Chương 40




Mấy ngày này bởi vì chuyện của mình mà không có lúc rảnh, hơn nữa mẹ tôi ngăn lại, tôi cũng rất ít đi thăm Tần Lệ, cho nên khi chạy tới chỗ Dương Dương nhìn thấy bộ dáng Tần Lệ thì liền kinh hoảng – hai gò má Tần Lệ hãm sâu, da tái nhợt khô ráo, cặp mắt linh động trước đây đều bị cuồng loạn thay thế.

Dương Dương không ở chung với cha mẹ, mà mua nhà ở tiểu khu số 1, lầu 24, cửa sổ sát đất ở ban công mở ra, gió lạnh thổi tới o o.

Nhà Dương Dương nay đã hỗn độn, có thể đập cũng đã đập, tất cả y phục treo trong tủ quần áo đều bị lôi ngoài dùng cây kéo cắt thành vô số mảnh vụn.

Tôi không có hỏi cũng biết, đây là Tần Lệ làm.

Dương Dương ngồi trên ghế sofa hút thuốc lá, trong mắt là tia máu, đầu tóc rối bời – cũng không dễ chịu.

Nhìn thấy chúng tôi, Dương Dương chỉ chỉ Tần Lệ, nói, “Các cô dẫn cô ấy đi đi.”

“Em không đi”. Tần Lệ ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người đã không có hồn phách, chỉ còn cái miệng đóng mở. Em không đi, nên đi cũng không phải là em.

“Cô rốt cuộc muốn tôi làm sao? Phải làm sao mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?!” Dương Dương che mặt.

Em muốn anh và cô ta chia tay. Thể xác của Tần Lệ đang nói chuyện.

Không thể nào. Dương Dương trả lời như đinh chém sắt.

“Anh cho rằng cô ta yêu anh à, cô ta cũng chỉ là bởi vì không chiếm được anh rể em, cho nên mới đồng ý ở bên anh! Cô ta căn bản là người xấu xa chân đứng hai thuyền! Cô ta là. . . . . .”

Tần Lệ không thể lâm ly mắng xong, Dương Dương đột nhiên đứng lên, nhìn cô ấy, trong mắt là vẻ chán ghét và lạnh lùng.

“Đủ rồi Tần Lệ, thật đủ rồi, cô cần thứ gì tôi đều có thể cho cô, tất cả tài sản cũng có thể cho cô, chỉ cần cô bỏ qua cho chúng tôi được không?”

“Em không bỏ! Tần Lệ lắc đầu. Anh là của em, chúng ta vốn đã đính hôn, anh đã đồng ý kết hôn với em.”

"Tần Lệ, tôi yêu là cô ấy”. Dương Dương nhìn thẳng Tần Lệ, mọi người luôn dễ dàng nói ra lời tàn nhẫn đối với đối với người mình không thương.

Tôi đi lên phía trước, che lại lỗ tai Tần Lệ. Tôi không muốn để cho em gái của mình bị thương tổn.

“Tần Lệ, chúng ta đi, nếu như em còn coi chị là chị thì hãy đi với chị”.

Nhưng Tần Lệ giống như không nghe thấy, tiếp tục nói với Dương Dương, “em biết rất rõ, anh không có sai, em cũng không có sai, sai là Phạm Vận, chính là cô ta, nếu như không có cô ta, chúng ta nhất định sẽ thật tốt, chúng ta là có thể kết hôn, có phải hay không? Dương Dương, em sẽ làm cô ta biến mất, anh đồng ý với em, chỉ cần cô ta biến mất, anh sẽ trở lại bên em phải hay không?”

“Đủ rồi!” Dương Dương chợt đứng lên, vứt điếu thuốc trong miệng lên mặt đất, tàn thuốc đốt cháy đen tấm thảm, mùi khét và nám đen, đã không cách nào lau đi.

“Tần Lệ cô thật điên rồi, tôi cảnh cáo không cho phép cô tổn thương Phạm Vận lần nữa, nếu không tôi sẽ giết chết cô!” Dương Dương rống to.

Thanh âm kia là thật lớn, tôi cảm giác da mình cũng bắt đầu co lại.

Dương Dương còn muốn cảnh cáo cái gì, tôi chắn trước mặt Tần Lệ. Mắt lạnh nhìn hắn, nói, “Dương Dương, dù nói thế nào, cậu và Tần Lệ cũng đã từng thân mật, coi như tách ra, cũng không cần thiết nói lời tổn thương người. Cậu yên tâm, tôi sẽ quản tốt Tần Lệ, nhất định sẽ không làm trễ nãi hạnh phúc của cậu”.

“Chị dâu, tôi chỉ là, tôi thật sự cũng bị cô ấy làm cho điên rồi!” Dương Dương phiền não xoa tóc, giống như một con thú bị thương.

“Tần Lệ chỉ là hiện tại có chút mơ hồ, đợi nó tỉnh táo lại, nhất định cũng sẽ tìm người mới. Tuy nói tình cảm là chuyện anh tình tôi nguyện, nhưng cậu cũng không thể nói hoàn toàn không có lỗi, Tần Lệ ở tình trạng bây giờ, một nửa bởi vì tính tình của nó, một nửa cũng bởi vì cậu giấu giếm. Hiện nay xem ra cậu đã quyết định, lường trước ai cũng không ngăn được cậu. Tôi hiểu biết rõ tính

người vốn tiện, càng tốt

với cậu thì càng không quý trọng, nhưng Tần Lệ dù sao cũng dùng chân tình đối đãi cậu,

đánh cược tánh mạnh chắn dao cho

cậu, tình ý này không cầu cậu hồi báo, chỉ cầu bây giờ cậu tránh xa nó

ra là được.” Tôi tận lực khống chế tâm tình của mình.

Trong lòng tôi cũng rõ ràng Tần Lệ điên cuồng như vậy nhất định sẽ khiến cho Dương Dương chán ghét, nhưng vẻ mặt chán ghét của Dương Dương lại làm cho người đứng xem là tôi đây cũng thất vọng đau khổ – dù là đối với một người dưng cũng không cần lạnh lùng vô tình đến vậy.

Đang nói, Tần Lệ giống như chợt nhìn thấy tôi, chợt bắt lấy tay của tôi, nói : “chị, chị giúp em giữ Dương Dương lại, chị mau khuyên anh ấy một chút!”

“Tần Lệ, chúng ta đi về trước”. Tôi nắm lấy cánh tay Tần Lệ, cũng ra hiệu Tô Gia Minh giúp tôi. Nhưng Tô Gia Minh còn chưa có tới đây, Tần Lệ lại đẩy tôi ra, vọt tới trước mặt Dương Dương, cuồng loạn nói, “Em không đi, Dương Dương anh yêu em , em biết rõ là anh yêu em! Chỉ cần không có Phạm Vận anh sẽ trở lại, anh chờ, em lập tức làm cho cô ta biến mất!”

Kiên nhẫn cuối cùng còn dư lại của Dương Dương bị Tần Lệ kéo đứt, hắn chợt đẩy ngã Tần Lệ xuống đất, biểu hiện trên mặt chán ghét tới vặn vẹo. “Tần Lệ, cô là kẻ điên. Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không có yêu cô, người tôi yêu vẫn luôn là Phạm Vận, trước kia, hiện tại, tương lai đều là như vậy”.

“Đủ rồi, Dương Dương!” Tôi ngăn lại.

“Để cho tôi nói xong”. Dương Dương nhìn Tần Lệ, gằn từng chữ, “Tần Lệ, tôi và Phạm Vận, tháng sau sẽ đính hôn, tôi và cô đã không thể, nếu như Phạm Vận bởi vì cô gặp phải bất kỳ tổn thương nào, tôi vĩnh viễn cũng sẽ hận cô”.

Nói xong, Dương Dương cầm áo khoác lên, vọt ra khỏi cửa.

Tôi muốn tiến lên đỡ dậy Tần Lệ, Tần Lệ lại giống như là mọc rể trên mặt đấy vậy, giống như bức tượng gỗ.

Tôi cùng với Tô Gia Minh muốn mang cô ấy đi, nhưng làm sao cũng không kéo được cô ấy. Chỉ có thể coi chừng, đợi cô ấy bình tĩnh.

Giữ chừng hai giờ, Tô Gia Minh nhìn đôi môi Tần Lệ cũng bị rách, liền chủ động đi xuống lầu mua nước và thức ăn. Mà tôi vừa tiếp tục coi chừng Tần Lệ, vừa gọi điện thoại cho cha, để cho bọn họ tới giúp một tay.

Cúp điện thoại, lại phát hiện Tần Lệ đang nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

“Tiểu Lệ, chúng ta về nhà có được hay không, tối nay chị em chúng mình cùng nhau ngủ”. Tôi sờ sờ gương mặt của em ấy, chạm tay đều là xương cốt.

“Chị, em cùng Dương Dương, đã không thể nào có phải hay không ?”. Tần Lệ giống như là thoát khỏi từ trong một cơn ác mộng, tỉnh táo mà suy yếu.

Tôi không có trả lời, bất kỳ ngôn ngữ đều có thể mang tổn thương cho em ấy .

“Em lần đầu tiên thấy Dương Dương là trong buổi tiệc, anh ấy đang chú tâm suy nghĩ gì đó, em nhình anh ấy một cái, liền thấy anh ấy giống thanh niên nghệ thuật.

Lần thứ hai gặp anh ấy là ở trong ktv , anh ấy hát bài hoa hồng đỏ, phải

chăng yêu là một việc quá khó khăn, Đến mức

chẳng cảm nhận được đau đớn, hát không hay lắm, còn có chút sai nhạc, nhưng lúc anh

ấy chuyển micro cho em thì em cảm thấy long bàn tay hơi nóng.

Lần thứ ba gặp anh ấy là ở ven đường Tân Giang, em đang đi bộ, phát hiện nơi xa hình như là xe của anh ấy, em cũng không nghĩ nhiều, em trực tiếp liền ngoắc ngăn lại, ngồi xuống. Nói, cám ơn, lần sau mời anh uống cà phê nhé.

Lần thứ tư em cứng rắn kéo anh ấy ra ngoài uống cà phê thì liền nhận ra, mình đã thích anh ấy.”

Tần Lệ từ từ nhớ lại.

“Chị, chị biết không? Đêm đầu tiên em ở đây, anh ấy ngủ say, em là chống tay bên giường nhìn anh ấy, nhìn lông mi dày của anh ấy, nhìn mũi cao của anh ấy, nhìn đôi môi của anh ấy, nhìn hầu kết của anh ấy. Lúc ấy em nghĩ đến thời gian sẽ qua thật nhanh, nghĩ tới chúng em lập tức đầu bạc, lập tức con cháu lượn quanh đầu gối, lướt qua những năm tháng đầy biến cố, bình an dắt tay đến già. Đáng tiếc. . . . . . Cũng không thể như nguyện.”

“Tần Lệ, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta trở về ngủ một giấc thật ngon.”

Tần Lệ gật đầu, “chị , chị giúp em lấy cái khăn nóng em rửa mặt một chút, em không muốn hù dọa ba mẹ.”

Trên mặt Tần Lệ loang lổ nước mắt, quả thật thật hù dọa người, tôi thấy em ấy đã bắt đầu nghĩ thông suốt, liền vào phòng tắm lấy cái khăn nóng, đang vặn nước, chợt nghe một tiếng “bịch”.

Tôi đi ra ngoài, phát hiện không thấy Tần Lệ, cửa sổ sát đất ban công mở rộng, rèm cửa sổ bị gió lạnh thổi phần phật.

Trong óc ong ong, tôi đi từng bước một gần ban công, dùng sức nắm lan can, nhìn xuống dưới – trong bụi cỏ xanh, có màu trắng mơ hồ, từ lầu 24 nhìn xuống, hình như có một con búp bê rơi xuống vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.