Em Nhớ Anh

Chương 7




Xa xa, Bắc Hoàng Minh trông thấy Tri Hỏa tập tễnh vất vả đi về phía mình, có chút đau lòng vội đi lên đỡ lấy cậu.

“Không phải đã nói cậu cứ ngoan ngoãn chờ tôi ở khách sạn sao?”

“Tôi thấy cậu đi mãi không trở về, nên hơi lo.” Cười cười, Tri Hỏa ý bảo Bắc Hoàng Minh không cần quá lo lắng, “Tôi cũng không phải búp bê sứ, chút thương thế nho nhỏ đó đáng là bao đâu.”

Thở dài, Bắc Hoàng Minh đã sớm đoán được Tri Hỏa là người không chịu ngoan ngoãn nghe lời ai cả, cũng không phí hơi sức nói thêm gì nữa.

“Được rồi, tôi đã tìm ra hướng đi, cậu đi được không?”

“Không thành vấn đề.”

“Đừng cậy mạnh, lên đây đi.” Ngồi xổm xuống, Bắc Hoàng Minh nói với Tri Hỏa.

“A?” Sửng sốt một chút, Tri Hỏa không biết nên làm gì.

“A cái gì mà a, lên nhanh một chút, chúng ta đang rất gấp đó.” Bắc Hoàng Minh thúc giục.

“Ừ, được.” Thật cẩn thận leo lên lưng Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa vươn tay ôm cổ Bắc Hoàng Minh, tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười.

Nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa lưỡng lự không biết  có nên mở miệng hỏi Bắc Hoàng Minh hay không.

Minh thật sự đã có người cậu ấy thích rồi sao? Vậy người cậu ấy thích là ai? Cậu ấy cũng dịu dàng với người kia như thế ư?

Tưởng tượng ra tấm lưng dày rộng vững chãi này cũng từng có người khác tựa vào, trong lòng Tri Hỏa có chút không thoải mái.

“Cậu muốn kẹp chết tôi sao?” Dừng bước lại, Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ quay đầu hỏi.

“A!”

Tri Hỏa này mới phát hiện mình hóa ra đã vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy cổ Bắc Hoàng Minh, lập tức kinh hãi thả lỏng tay ra, lại quên mất mình đang được Bắc Hoàng Minh cõng, cả người liền ngã ngửa về phía sau, may mà Bắc Hoàng Minh phản ứng nhanh nhẹn đỡ được cậu.

“Cậu đó, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Có tâm sự?”

“Không, không có đâu.” Không dám nhìn đôi mắt xám bạc của Bắc Hoàng Minh dường như có thể xuyên thấu mọi thứ, Tri Hỏa không được tự nhiên dời tầm mắt.

“Cậu định lừa người khác may ra còn được, lừa tôi thì tôi đi. Thật ra đã có chuyện gì, nói đi?” Bắc Hoàng Minh không thích Tri Hỏa mang bộ dáng giấu diếm mình như thế này, làm hắn cảm thấy Tri Hỏa không còn tin tưởng mình nữa. Nếu là trước kia dĩ nhiên hắn không quan tâm, nhưng hiện tại hắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

Cắn cắn môi, Tri Hỏa quyết định vẫn nói chuyện rõ ràng, bằng không cứ để mãi trong lòng, cậu cũng chẳng hề thoải mái.

“Lúc nãy tôi có tình cờ gặp Cổ Lam, cậu ấy nói cho tôi biết cậu có người thương rồi, phải không?” Tri Hỏa giấu nhẹm việc cậu đã nhìn thấy cảnh Cổ Lam hôn Cung Thịnh Lạc, cậu cảm thấy Bắc Hoàng Minh có lẽ sẽ không chấp nhận được chuyện này.

Nhíu mày, Bắc Hoàng Minh không nghĩ tới Cổ Lam lại làm thế, chần chừ một chút mới chậm rãi gật gật đầu.

“Là ai?” Trong giọng nói của Tri Hỏa một chút vội vàng cùng ghen tị mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra.

“Tự cậu nghĩ đi.” Thấy Tri Hỏa bộ dáng như cũ cái gì cũng không biết, Bắc Hoàng Minh thực sự nổi giận.

Tên ngu ngốc này, trong trò chơi tôi ngoại trừ việc luôn ở bên cạnh cậu thì còn có thể thân thiết với ai đây!

“Là Nguyệt Lượng phải không?” Tri Hỏa thử hỏi.

“Chị ấy có Hàn Ly rồi!”

“Phải chăng là Lưu Ly?”

“Tôi không hứng thú với nhỏ đó!” Bắc Hoàng Minh suýt nữa bị bức tử.

“Vậy còn có ai đâu?” Tri Hỏa biểu tình không cách nào tìm ra đáp án.

“Tự suy nghĩ đi!” Bắc Hoàng Minh thở phì phì quay đầu bước đi.

“Này, Minh, cậu chờ tôi với chứ!”

Tôi chỉ là đoán sai thôi mà, không cần nổi cáu thế chứ. Khẽ than thở, Tri Hỏa thực gian nan lết cái chân đau đuổi theo Bắc Hoàng Minh đang trong cơn thịnh nộ.

Dọc đường đi, hai người đều im lặng. Kỳ thật chỉ Bắc Hoàng Minh một người lạnh như đá tảng mà thôi. Tri Hỏa thật ra vẫn muốn nói chuyện với hắn, chỉ tiếc Bắc Hoàng Minh chẳng thèm để ý tới cậu.

Đừng tức giận nữa được không, tôi chỉ là không kìm được muốn biết người cậu thích là ai mà thôi. Chán nản cúi đầu đi theo sau Bắc Hoàng Minh, trong lòng Tri Hỏa có chút chua chát, cậu thích người ấy đến thế sao?

Ngu ngốc, Đóa Miêu Miêu âm thầm lắc đầu, đổi thành ta là Bắc Hoàng Minh cũng nhất định phát điên luôn. Rõ ràng đã thấy qua cảnh nam nam tình ý, mà tên nhóc này sao vẫn không thể liên tưởng một chút đến mình hả hả hả! Thật đúng đủ ngu ngốc!

Nhưng mà Đóa Miêu Miêu cũng không định tốt bụng lên tiếng vạch trần, cứ nói thẳng ra đâu có ý nghĩa nữa. Nhìn coi Bắc Hoàng Minh bất lực giận dữ với Tri Hỏa buồn rầu ủ rũ thế kia cũng rất có ý vị nha.

Nghĩ xong xuôi, Đóa Miêu Miêu liền thoải mái yên tâm ngậm miệng mà ngồi coi kịch vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.