Em Nhớ Anh

Chương 6




Tri Hỏa cảm thấy bản thân mình thực xui xẻo, quá mức xui xẻo, xui xẻo tột bậc!

Ở ngoài đời cho tới bây giờ đều là một thân nhanh nhẹn linh hoạt, thế mà vào đến trò chơi lại bị trật mắt cá chân!! Hơn nữa còn ngay lúc đang đi đường thẳng băng rộng rãi như vậy, vô ý liền bị vấp vào tảng đá, quả thực đả kích lòng tự trọng của cậu cực kỳ!

Nhìn Tri Hỏa ngồi trên ghế bực tức hậm hực, Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt vuốt mái tóc cậu nói: “Tôi ra ngoài tìm đường trên bản đồ này xem sao, cậu phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ tôi nhé.”

“Biết rồi.” Rầu rĩ đáp lại, Tri Hỏa hung tợn cắn phập xuống một miếng thịt nướng như để hả giận, chẳng biết được rốt cuộc cậu tức vì sơ sẩy mất mặt của mình, hay là bực lây cả cái tảng đá kia.

Đứng lên, Bắc Hoàng Minh rời khỏi khách sạn.

Tri Hỏa ăn uống no say xong ngồi phịch trên ghế chờ Bắc Hoàng Minh, nhưng đến nửa ngày sau vẫn không thấy Bắc Hoàng Minh trở về, Tri Hỏa có chút lo lắng, cũng không nề hà chân mình đang bị thương, lết từng bước một ra cửa khách sạn định ra ngoại thành tìm Bắc Hoàng Minh.

Mới đi một đoạn đường, Tri Hỏa liền chống tay lên vách tường thở hổn hển, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.

Đau chết mất! Chỉ là bị trật chân thôi, sao lại đau thế chứ!

Nhưng vừa nghĩ tới Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa chỉ có thể cố nhấc cái chân mình lên, phát huy ý chí kiên cường đã được rèn luyện từ nhỏ của hậu nhân Hàn gia, liều mạng ra khỏi cửa thành.

.

Nhưng mới vừa đến ngoại thành, cậu bắt đầu lo lắng. Bản đồ chỉ mới có Bắc Hoàng Minh xem qua, cậu còn chưa rõ ràng đến cả phương hướng, hiện giờ nên đi nơi nào tìm Minh đây?

“Ngu ngốc, không phải có thể mật thoại với tên nhóc đó sao.” Đóa Miêu Miêu thò đầu từ trong balo ra, ngáp một cái nhắc nhở.

Vỗ đầu, Tri Hỏa lúc này mới nhớ còn có phương pháp nọ. Không trách cậu được, ai bảo Bắc Hoàng Minh vẫn luôn ở bên cậu, hai người từ xưa tới này đã dùng qua mật thoại bao giờ đâu.

“Minh.”

“Tri Hỏa?” Giọng Bắc Hoàng Minh tựa hồ có chút sửng sốt.

“Cậu ở đâu rồi? Tôi tới tìm cậu.”

“Không phải tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn chờ ở khách sạn sao?”

“Tôi ra khỏi thành rồi.” Tri Hỏa chẳng thèm quan tâm Bắc Hoàng Minh có đang bực mình hay không, cậu hiện tại quan tâm nhất chính là hắn rốt cuộc ở nơi nào.

Thở dài, Bắc Hoàng Minh thành thật trả lời: “Ở tọa độ XXX,XXX.”

“Tốt, tôi lập tức tới tìm cậu.”

“Biết…”

Tri Hỏa không để cho Bắc Hoàng Minh nói thêm gì nữa liền đóng kênh tán gẫu, rồi mới hưng phấn bừng bừng hướng về phía Bắc Hoàng Minh mà đi đến.

Vừa mới đi vài bước, cậu chợt nghe phía lùm cây ven đường hình như có tiếng người cãi nhau, căn bản không nghĩ xen vào việc người khác. Nhưng chợt nghe thấy giọng nói của Cổ Lam, sửng sốt, vội vàng vạch tán cây ra để xem rõ ràng hơn.

Mới vừa vạt đám cây cối ra, Tri Hỏa liền nhìn thấy một màn làm cậu khiếp sợ.

Cổ, Cổ, Cổ Lam thế mà lại đang hôn cái người tên Cung Thịnh Lạc lần trước!

Tri Hỏa lập tức hóa đá ngay tại chỗ, hóa ra hai người con trai cũng có thể hôn môi. Thấy cảnh này khiến cho Tri Hỏa nhớ tới ngày còn ở trong mê cung ngầm, cậu với Bắc Hoàng Minh trong lúc vô ý chạm môi nhau. Tuy rằng đến cuối cùng Bắc Hoàng Minh nhấn sâu thêm nụ hôn kia, làm va chạm đơn thuần trở nên không còn thuần khiết, nhưng Tri Hỏa theo bản năng không muốn tìm hiểu rõ, bởi cậu sợ nếu hỏi rõ ràng, quan hệ của mình với Minh trong lúc đó sẽ lập tức tan vỡ.

Nhưng hôm nay khung cảnh trước mắt tác động mạnh, làm Tri Hỏa không thể không nhìn thẳng vào mối quan hệ không bình thường của cậu cùng Bắc Hoàng Minh. Hai người bọn họ thật sự chỉ là bạn bè sao?

“Tiểu Lam.” Cung Thịnh Lạc thở dài, đẩy Cổ Lam ra.

“Sao anh cứ phải tận lực chạy trốn như thế, anh là đồ hèn nhát!” Ánh mắt Cổ Lam lúc này đỏ vằn.

“Chúng ta làm thế này là không đúng.”

“Tôi mặc kệ đúng hay không, chỉ biết là tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi muốn ở bên cạnh anh cả đời!” Cổ Lam lớn tiếng nói lên suy nghĩ của mình, đồng thời làm chấn động hai người Cung Thịnh Lạc và Tri Hỏa.

Hóa ra, con trai với con trai cũng có thể yêu nhau? Tri Hỏa trong phút chốc thông suốt được điều gì đấy.

“Mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với cậu. Cứ làm loạn như thế, đừng trách tôi không cho cậu chơi game này nữa.” Cung Thịnh Lạc trấn định lại, không nhìn tới vẻ mặt bi thương của Cổ Lam, tàn nhẫn nói.

“Được rồi, anh không để cho tôi ở trong trò chơi nãy nữa, như vậy anh vĩnh viễn sẽ không phải gặp tôi. Thật đúng với mong muốn của anh còn gì, anh cứ làm vậy đi, để tôi tuyệt vọng triệt để đi!” Cổ Lam giống như đem toàn bộ oán hận tích tụ cả thời gian dài phát tiết ra, phẫn nộ rống to.

Tiểu Lam… Nhìn Cổ Lam thương tâm muốn chết, Cung Thịnh Lạc siết chặt nắm đấm mới có thể khống chế được bản thân xông lên ôm lấy cậu ấy, an ủi cậu.

“Cậu vẫn nên từ bỏ hy vọng đi, tôi sẽ không ở bên cậu đâu.” Bỏ lại những lời này xong, Cung Thịnh Lạc liền phi người chạy khỏi.

Lần này Cổ Lam không có đuổi theo anh nữa, cậu ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào đầu gối, bả vai rung khẽ, dường như đang khóc?

Tri Hỏa im lặng một lát, xong mới đi ra, ngồi xuống vỗ về bả vai Cổ Lam, lời an ủi nào cũng nói không được, dù sao loại chuyện này cậu không có tư cách nói gì cả.

Ngẩng đầu, đôi mắt Cổ Lam quả nhiên đỏ hồng, nhưng những giọt lệ lại kiên cường quẩn quanh nơi hốc mắt, bướng bỉnh không chịu chảy ra.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tình cờ đi qua thôi.”

“Đều nhìn thấy?”

“Đều nhìn thấy.” Tri Hỏa cũng không giấu diếm.

“Quên đi, dù sao cậu không có khả năng đi khắp nơi rêu rao về bộ dáng chật vật của tôi lúc này.” Cổ Lam bĩu môi, không có vẻ nghiêm túc mà uy hiếp.

“Tôi biết mà.” Gật gật đầu, Tri Hỏa tỏ vẻ hiểu được, rồi mới hơi chần chừ nhìn Cổ Lam, tựa như muốn nói gì đó, lại ngượng không dám mở miệng.

“Tôi là đồng tính luyến ái.” Cổ Lam lại rất phóng khoáng thừa nhận. “Dù sao tôi chính là yêu anh ấy thôi, ai quan tâm anh ấy giới tính gì chứ.”

“Cậu cũng thật dũng cảm.” Tri Hỏa bội phục.

“Cũng bình thường.” Đứng lên, duỗi thẳng lưng, Cổ Lam xóa bỏ biểu tình thương tâm vừa nãy, ánh mắt lại kiên định, “Tôi vô cùng rõ ràng mình muốn cái gì, chỉ là người kia lại quá sợ hãi. Chẳng hiểu đại nam nhân như anh ấy rốt cuộc sợ cái gì!”

“Cho nên cậu vẫn sẽ truy đuổi người ấy?”

“Đúng vậy, dù sao không muốn tôi theo đuổi nữa chỉ còn cách nhận lời kết giao với tôi, hoặc nói ra rốt cuộc đang sợ cái gì. Nếu cái gì cũng không muốn nói, thì cứ xác định sẽ bị tôi bám theo mãi thôi.” Cổ Lam sờ cái mũi, cười nói, “Dù sao da mặt tôi dày lắm.”

“Chúc cậu thành công.” Nhìn nụ cười tự tin của Cổ Lam, Tri Hỏa đột nhiên cảm thấy chuyện cậu ta là đồng tính luyến ái thực chẳng có gì khó tiếp nhận cả.

“Gửi lời tới Bắc Hoàng Minh hộ tôi nhé, tôi cũng chúc cậu ta có thể thành công.” Nhìn ra Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh đến giờ vẫn không có gì tiến triển, Cổ Lam quyết định giúp bọn họ một phen.

Dù sao hai người bọn họ không giống cậu cùng Cung Thịnh Lạc, rõ ràng đối với người kia đều có ý tứ. Phải có người phá thủng vách ngăn mỏng manh ở giữa kia mới được, mà nếu bọn họ không đủ dũng khí, vậy phải nhờ người khác giúp một tay thôi.

“A?” Trừng mắt nhìn, Tri Hỏa có chút không hiểu ý tứ trong lời Cổ Lam, vừa định hỏi cho rõ, Cổ Lam lại chạy mất.

Ý của Cổ Lam là… Minh cũng có người mình thích sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.