Em Ngọt Nhưng Không Ngấy

Chương 52




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đi ra khỏi dãy biệt thự màu đạm thanh cực phổ thông, Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm dọc theo con đường đầy tuyết đọng, từ tốn đi tới nhà trọ của mình.

Trên đường hầu như không có người nào khác, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe hơi chạy ngang qua, bầu không khí thành nhỏ an tĩnh vô cùng yên ắng.

Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đều mặc áo ba-đờ-xuy lông dê màu đen mềm nhẹ, sóng vai đi trên mặt tuyết. Vóc người bọn họ đều cao gầy thon dài, khí chất cũng tao nhã, nhìn qua giống y như nhau, chỉ có duy nhất 1 điều khác nhau, chính là Lăng Tử Hàn đi tay không, còn Mai Lâm thì lại mang một túi công văn nhỏ.

Ngọn gió lạnh từ ngọn núi tuyết cách đó không xa lướt qua mặt hồ, thổi qua vùng quê tuyết trắng, thỉnh thoảng khiến vạt áo họ phất phơ. Mặt Lăng Tử Hàn trong gió càng thêm tái nhợt, lại dường như làm tăng thêm kiên cường mơ hồ, khiến cậu giống như một pho tượng đá cẩm thạch.

Mai Lâm nhìn cậu một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu sao rồi?”

Nhưng Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói: “Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đi.”

“Được.” Mai Lâm lập tức nhìn chung quanh, rất nhanh liền thấy một tiệm cơm nhỏ sạch sẽ bên ven đường, vì vậy liền đưa tay chọn.

Lăng Tử Hàn liền đi theo y đến cửa.

Khi bọn họ chuẩn bị mở cửa thì bên trong liền có một cặp tình nhân trẻ tuổi mở cửa bước ra, hỉ hả cười đùa, đi ngang qua người họ. Bọn họ hơi hơi lắc mình tránh ra, đợi cặp nam nữ tựa hồ là du khách Hàn Quốc đi ngang qua, lúc này mới vào cửa.

Ngay lúc bọn họ đi ngang qua người, trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn cảm giác được đồng hồ đeo tay trên cổ tay cậu đã không cánh mà bay. Cậu bất động thanh sắc theo sát Mai Lâm đi vào, dưới sự nhiệt tình bắt chuyện của nhân viên phục vụ, liền ngồi vào góc phòng.

Mỹ thực Phần Lan có một điểm đặc biệt, chính là nguyên liệu chính để làm món ăn ở đây chủ yếu đều là từ sơn lâm, vùng quê cùng hồ nước, hải dương, là thực phẩm thiên nhiên, mới mẻ sạch sẽ. Trong sự giới thiệu của nhân viên phục vụ bằng tiếng Anh, Mai Lâm hăng hái chọn một món cơm phần cơm chiên cá hồi cùng soup cá tuyết nước ngọt (1), Lăng Tử Hàn chỉ chọn một phần nấm tươi hầm (2) cùng một ly nước.

Đợi các món mỹ thực nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt đặt trước mặt Mai Lâm thì y nhìn Lăng Tử Hàn, dường như có chút xấu hổ, hơi cắn môi, Lăng Tử Hàn cười nói: “Anh cứ ăn tự nhiên đi, còn khách khí làm gì?”

Lúc này mới Mai Lâm không hề do dự, thống thống khoái khoái ăn lấy ăn để. Nhìn cách ăn có chút trẻ con của y, Lăng Tử Hàn vẫn luôn nhẹ nhàng mỉm cười. Bản thân cậu vẫn luôn nhã nhặn, từ tốn ăn nấm tươi hầm thanh đạm, thỉnh thoảng uống một hớp nước.

Ở thiên địa đầy băng tuyết, cậu chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh khoảng không minh, cảm giác linh mẫn của cậu cho cậu biết chí ít có 3 người nãy giờ đang theo dõi quan sát bọn họ. Tất nhiên sự theo dõi này không có ý nghĩa gì cả, sự quan tâm cùng kính phục mà Mai Lâm dành cho cậu không phải giả bộ, mà phát ra từ nội tâm. Dù là ai nhìn thấy, đều có thể nghĩ hai người họ là người một nhà, hơn nữa cũng không chút do dự mà nhận định, Lăng Tử Hàn chính là trưởng bối của Mai Lâm.

Cùng lúc đó, người đã âm thầm lấy đi đồng hồ đeo tay của Lăng Tử Hàn chính là Triệu Thiên. Lúc này y đã lên xe, La Y lái xe trên đường chậm rãi chuyển động, không ngừng đọc các tin tức mà Lăng Tử Hàn chứa đựng trong đó.

Thông qua camera mini, Lăng Tử Hàn hoàn chỉnh thu lại toàn bộ tình huống, cùng với tư liệu của Lôi Hồng Phi lúc cuối.

Triệu Thiên chỉ chỉ hướng cho La Y, để cô chạy tới biệt thự đạm thanh mà bọn Lăng Tử Hàn mới đi ra. La Y đậu xe gần đó, xa xa dùng máy dò xét tổng hợp lại quan sát đến động tĩnh bên trong.

Hiển nhiên người ở bên trong sử dụng công nghệ cao, có thể cản các loại máy dùng hồng ngoại, nhiệt, xạ tuyến, sóng dài mà bên ngoài dùng để dò xét nội bộ bên trong.

La Y ra dấu với Triệu Thiên, nói cho y biết “Lá chắn” mà đối phương thiết trí hơi khó phá giải. Triệu Thiên suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi cho Du Dặc vẫn luôn canh giữ ở ở gần chỗ biệt thự, dùng mật ngữ ngắn gọn chuyển tải tình huống. Du Dặc nói cho y biết, tên người Nhật Bản bên trong mới rời đi, hắn đã để đội liệp thủ đời thứ hai theo dõi rồi. Còn tên người Đức thì chưa đi, hắn vẫn đang tiếp tục quan sát. Trải qua thương lượng ngắn ngủi, Triệu Thiên trợ giúp đội liệp thủ đời thứ hai theo dõi tên người Nhật, còn ở đây giao cho Du Dặc cùng La Y.

Lăng Tử Hàn vừa ăn, vừa đem cảm giác của mình việc có người đang giám sát hai người họ kể lại cho Mai Lâm nghe. Trong lúc đi bộ, Mai Lâm cũng cảm nhận được có 2 người đang giám sát mình, chỉ có người thứ 3 do hành tung quá mức bí mật nên y không phát hiện được. Lăng Tử Hàn nói cho y biết đặc thù đại thể cùng vị trí của người nọ.

Trong lúc nói chuyện thì bọn họ vẫn luôn mang nụ cười trên mặt, tựa như một khách du lịch bình thường.

Cơm nước xong, Mai Lâm xuất ra tiền mặt thanh toán, cùng Lăng Tử Hàn ra cửa.

Ở đây là gần Bắc cực, lại đang đầu mùa xuân, nên ngày ngắn đêm dài. Khi bọn họ ra khỏi tiệm cơm thì đã vào hoàng hôn rồi. Đây chính là thời gian đẹp nhất ở Lapland, bầu trời vốn dĩ xanh như ngọc chợt hiện ra một mảng hồng sắc cực kỳ động nhân. Lăng Tử Hàn nhìn mặt trời chiều mỹ lệ tựa như nhuỗm máu, trong lòng âm thầm thở dài 1 tiếng.

Mai Lâm bỗng nhiên nổi tính trẻ con, kéo Lăng Tử Hàn chạy đi cưỡi ngựa. Lăng Tử Hàn mỉm cười, dường như rất sủng ái dung túng cho “vãn bối” này của mình, liền cùng y leo lên một con ngựa của Lapland, rời khỏi thành phố, đi vào một đồng tuyết mang mang. Chuyện này quả thực làm khó cho 3 tên theo dõi kia, bọn chúng chỉ có thể lặng lẽ theo dõi từ xa trong mặt tuyết, gió lạnh lạnh thấu xương quả thực thiếu chút nữa lấy mất nửa cái mạng của chúng.

Đến 3g chiều, Lapland đã chìm vào đêm tối, con ngựa ôn thuần chở Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đi vào cánh rừng. Không có dấu tích con người, cũng không có âm thanh của động vật, không khí thấm lạnh tinh thuần, hoa tuyết bắt đầu tung bay, băng đông cứng kết thành hoa cỏ, tiếng vó ngựa đập xuống cây khô thỉnh thoảng phát ra thanh âm, càng làm rõ sự yên lặng câu tịch.

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng mà hô hấp, chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước, vô dục vô cầu.

Vào đêm, 3 tên theo dõi vẫn ngoan cường trong bóng đêm chờ mục tiêu, nhưng bỗng nhiên gặp phải tập kích.

3 tên đó bị vây tại vị trí bất đồng, nhưng thời gian bị tập kích cũng gần nhau, phương thức tập kích cũng không có sai biệt. Trước tiên kẻ tập kích là vô thanh vô tức tới phía sau hắn, lập tức vươn tay trái mang cái bao tay đặt ngay yết hầu của người đó, còn tay phải cầm một vũ khí nhẹ nhàng xẹt qua chỗ động mạch cổ.

Ba người trong nháy mắt đều cảm thấy hít thở không thông cùng sợ hãi tử vong.

Sau đó, người nọ bên tai mỗi người nhẹ nhàng dùng tiếng Nhật nói: “Nếu còn theo tụi tao, thì tao sẽ không khách khí vậy nữa đâu.” Sau khi kết thúc câu nói lạnh lùng đó, người đó buông tay ra, lập tức biến mất trong bóng đêm, khiến người khác không thể đuổi theo.

Lúc đến người thứ ba, thì người đó đem vũ khí đã cắt chỗ động mạch của tên đó cất vào túi của tên đó, hài hước vỗ mạnh mặt tên đó rồi nhanh nhẹn rời đi.

Tên đó đưa tay móc ra nhìn, chỉ là một lá bài bài pu-khơ, khuôn mặt của Già K bích đen như đang tự tiếu phi tiếu nhìn tên đó, tràn ngập chê cười. Trên lá bài có ba vết máu nhàn nhạt, sau khi tên đó mang về xét nghiệm, chứng thực chính là của ba người họ lưu lại. Đây nói rất rõ, sự kiện bất ngờ này là do cùng 1 người làm. Động tác người này mẫn tiệp, thật sự là khiến người ta sởn tóc gáy.

Bọn họ đã từng nghe qua tiếng nói chuyện của Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm, đều kết luận là thanh niên “Mr.King” kia.

Lúc này là ở Helsinki (3), Tanaka đang nhìn một người thanh niên Nhật Bản đứng bên cạnh mình, chậm rãi gật đầu, nói rằng: “Đồ đệ đã như vậy rồi, sư phụ quả nhiên danh bất hư truyền.”

Người thanh niên kia không hề hé răng, trong mắt lóe ra quang mang cuồng dã nóng rực, tựa như một con lang hoang dã đã đói khát lâu ngày.

HẾT CHAP 06

Mục lục

(1) Soup cá tuyết nước ngọt

(2) Nấm tươi hầm

(3) Helsinki là thành phố lớn nhất và là thủ đô của Phần Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.