Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 47: Chương 47




Nhìn đối diện kỵ binh hung mãnh lao đến Trần Khánh Dư trong đôi mắt cũng tràn đầy nghiêm nghị. Tuy trấn an đám thuộc hạ như vậy nhưng Trần Khánh Dư biết lần này sống chết cũng chỉ có thể mặc theo số trời. Điều may mắn duy nhất có lẽ điều may may mắn duy nhất chính là đám kỵ binh này chỉ là khinh kỵ mà không phải là trọng kỵ đi, nếu không công sự đối với bọn hắn cũng chỉ như là tờ giấy.

- Phóng tên.

Theo lệnh của Trần Khánh Dư các bảo an và chiến sĩ tộc Alitia cùng lúc phóng ra mũi tên, một cơn mưa tên trút xuống đầu đám kỵ binh của Lang Cư. Thế nhưng cũng giống với tộc Alitia, những kỵ binh này đều là lớn lên trên lưng ngựa, cung kỵ vô cùng tinh nhuệ, đối mặt với mưa tên phóng đến bọn hắn vậy mà bình tĩnh điều khiển chiến mã luồng lách qua những kẻ hở tránh thoát, lúc không tránh được liền đưa khiên ra đỡ. Tóm lại một lượt vũ tiễn qua đi không hề gây được quá nhiều tổn thương đối với kỵ binh của Lang Cư. Trần Khánh Dư ngứa đến nghiến chặt răng, nếu không phải Đại Việt hạn chế nguồn cung thép, dẫn đến sản xuất súng cá nhân còn thiếu, chưa phổ biến ra toàn quân, thì hiện tại ba ngàn kỵ của Lang Cư đã bị bọn hắn đánh đến đầu rơi máu chảy, nào có chuyện để bọn chúng huênh hoang như vậy.

- Bắn tên.

Đại Việt vừa bắn xong một lượt liền đến Lang Cư phản kích, một đợt mũi tên như cơn mưa rào bao trùm gần như toàn bộ doanh trại. Trần Khánh Dư nhìn thấy tên bay rợm trời chỉ kịp hô lên một tiếng.

- Phòng ngự.

Sau đó lập tức dùng một tấm gỗ lớn che chắn lên thân thể của mình.

Cộc, cộc, cộc.

Trần Khánh Dư có thể nghe thấy được tiếng ba mũi tên chuẩn xác găm vào tấm gỗ, nếu hắn không kịp phản ứng chắc chắn hiện tại trên thân thể hắn đã có ba cái lỗ rồi. Trần Khánh Dư chợt nghe tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên. Bảo an của tập đoàn tuy có khiên chắn để bảo vệ mình nhưng thực sự mưa tên quá rậm rạp, không ít người bị mũi tên bắn trúng liền bị thương, thảm liệt hơn chính là những nhân viên không chiến đấu và dân Alitia ở bên trong, bọn hắn tuy cũng có vật che chắn nhưng không đủ để phủ hết, lập tức trúng tên rất nhiều người, Trần Khánh Dư thấy được một nhân viên của mình bị mũi tên xuyên qua cổ, chắc chắn không sống được nữa.

- Chết tiệt.

Mưa tên qua đi Trần Khánh Dư liền vứt bỏ đi tấm ván gỗ, tuy không có chỉ huy của Trần Khánh Dư nhưng các tiểu đội trưởng bảo an đã sớm chỉ huy nhân viên cứu chữa thương binh, ổn định lại đội hình. Đây chính là tác dụng của hệ thống đào tạo, huấn luyện của Đại Việt, tác chiến theo kiểu tiểu đội, mỗi tiểu đội trưởng đều có những khả năng chỉ huy nhất định.

- Kỵ binh đến.

Các tiểu đội trưởng gào lớn, đội hình Đại Việt liền dâng lên cao ba bước áp sát với cự mã phía trước, trường thương liền dựng lên. Lúc này kỵ binh Lang Cư đã tiến vào đến năm mươi mét.

- Giết chúng cho ta.

Lang Cư hét lớn, cự mã cao bất quá gần hai mét, với tốc độ cao của kỵ binh cùng với khả năng điều khiển chiến mã thuần thục của kỵ sĩ bọn hắn tuyệt đối có thể vọt vào trong.

- Hào chông, hào chông, mau dừng lại.

Bỗng nhiên những tên kỵ binh đi đầu hét lớn. Bọn hắn vậy mà kinh khủng phát hiện ra phía trước cự mã kia là gi? Là hai mét hào chông nha. Nếu chỉ có cự mã thì bọn hắn dễ dàng vượt qua, thậm chí nhảy qua đầu binh sĩ Đại Việt cũng có thể, nhưng thêm hai mét hào chông nữa thì lại là chuyện khác. Hai mét, chỉ hai mét mà thôi.

Híiiiiiiiiiii

Thế nhưng giờ đã muộn, bọn hắn dừng lại kỵ binh phía sau lập tức xông vào ủi vào sau mông bọn hắn, chiến mã lập tức ngã nhào xuống chiến hào, bị những chiếc chông gỗ vót nhọn đâm xuyên qua cơ thể.

Lang Cư trợn trắng mắt, lừa gạt, đám này chính là lừa gạt, bọn hắn lấy cự mã làm phép che mắt để bọn hắn từ xa liền không phát hiện được hào chông. Thế nhưng kỵ binh đột kích như mũi tên đã phóng ra, không thể thu lại, kỵ binh người này cứ nối tiếp người kia xông đến, lại thay nhau ngã nhào xuống chiến hào.

- Đâm.

Trần Khánh Dư vừa dứt tiếng trường thương lập tức đâm ra phía trương xiên chết những tên kỵ binh vừa mới vượt qua. Chỉ hai mét hào chông, tưởng chừng rất ngắn lại là bức tường mà những kỵ binh không thể nào vượt qua. Có tên thông minh chiến mã lao đến liền nhảy qua cự mã, nhưng lập tức chào đón hắn chính là những mũi thương nhọn hoắt đâm xuyên qua lồng ngực của hắn ném hắn bay ra bên ngoài chết đến không thể chết lại.

- Chiến hào bị lấp rồi, xông lên phá tan cự mã, giết sạch bọn chúng.

Thế nhưng dù sao hào chông cũng chỉ là do Đại Việt tạm xây dựng lên cứ điểm tạm thời, Trần Khánh Dư chưa hề nghĩ đến việc phải đụng độ với đại lượng kỵ binh. Dưới sự lạnh lùng ra lệnh của Lang Cư, các kỵ binh chỉ bỏ ra hơn trăm kỵ, hào chông hai mét liền bị lấp đầy, các kỵ binh của Lang Cư mặc kệ trường thương Đại Việt liền xông vào phá vỡ cự mã. Những tên du mục chính là liều mạng như vậy.

Không có cự mã kỵ binh lập tức xông thẳng vào đội hình của Đại Việt. Một đợt, hai đợt, đội hình của bảo an Đại Việt lập tức tan vỡ, không có đội hình bộ binh đối với kỵ binh chính là những con cừu non. Bản thân Đại Việt cũng như vậy, không có đại bộ đội, không có đội hình, các bảo an của thương hội liền bị các kỵ binh của Lang Cư giơ cao loan đao đồ sát, chỉ trong phút chốc chiến trận tan vỡ, một trăm bảo an đã bị tử trận.

- Đội hình ba người, thiết lập đội hình ba người.

Trần Khánh Dư lôi một tên kỵ binh xuống ngựa chém chết hắn quát lớn. Thế nhưng tác dụng không quá lớn, chỉ có hơn trăm bảo an ở gần nghe được mệnh lệnh liền kết thành chiến trận cầm cự.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng K02 lại vang lên, các kỵ binh ý đồ xông đến giết các nhân viên không thể chiến đấu lập tức bị cận vệ của Trần Khánh Dư bắn chết. Bọn hắn bây giờ sử dụng súng K02 còn thuần thục hơn cả cung tên đây. Thế nhưng đại doanh đã loạn thành một bầy, bảo an tuyệt đối không thể chịu đựng được bao lâu nữa. Lần đầu tiên Trần Khánh Dư bởi vì mình bố trí doanh trại không chu toàn mà hối hận đây.

Chiến trường trở nên quyết liệt, mũi tên bay rợp trởi, thi thoảng còn có tiếng súng vang lên, thế nhưng Đại Việt dần dần rơi vào thế hạ phong. Con số thương vong của bảo an nhanh chóng tăng lên gần hai trăm người, khoảng cách để vỡ trận đã không còn xa nữa.

Chợt Trần Khánh Dư nhìn thấy Lang Cư chính là đang đắc ý chém giết lấy bảo an của Tập đoàn, nắm tay liền xiết chặt. Chỉ còn con đường duy nhất, chính là trảm thủ. Chỉ còn con đường đó mà thôi.

- Trần Độc, dẫn người đi theo ta.

Trần Khánh Dư gào lên một tiếng liền đoạt lấy một con ngựa phóng đi, Trần Độc là một trong những cận vệ của Trần Khánh Dư lập tức leo lên chiến mã.

- Bảo vệ Tổng giám đốc.

Hô lớn một tiếng Trần Độc lập tức dẫn theo mười kỵ khác phóng đi. Bên này Đề Lạp cũng đang khổ chiến, bọn hắn thành lập một phòng tuyến cuối cùng để địch nhân không thể tiếp cận được đến những người dân Alitia, các chiến sĩ Alitia lần lượt ngã xuống, người này ngã xuống, người khác lập tức thế chỗ vào. Chợt Đề Lạp thấy một kỵ phóng qua, rõ ràng chính là Trần Khánh Dư, theo sát hắn là mười tên cận vệ chạy theo, lại nhìn thấy Lang Cư phía trước Đề Lạp liền hiểu ý đồ của Trần Khánh Dư. Nàng hô lớn.

- Mọi người cố gắng, chỉ một chút nữa thôi, chúng ta có thể chiến thắng.

- Tuân lệnh phu nhân.

Các chiến sĩ Alitia hét lớn một tiếng, chiến đấu lại càng kiên cường, kỵ binh của Lang Cư sa lầy, không thể dễ dàng đột phá được phòng tuyến của bọn họ.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, Trần Khánh Dư nhanh chóng mở ra một đường máu, ai cản đường hắn lập tức bị các cận vệ phía sau nổ súng giết chết. Trong đôi mắt của Trần Khánh Dư chỉ tồn tải một hình ảnh: Lang Cư.

Phập.

Bỗng nhiên Trần Khánh Dư cảm thấy bả vai đau đớn, một mũi tên từ sau lưng vậy mà xuyên thủng cả vai hắn, Trần Khánh Dư thậm chí có thể nhìn thấy được đầu mũi tên mang theo máu thịt của hắn lò cả ra ngoài.

Ầm.

Trần Độc lại nổ súng giết chết tên ám hại chủ tướng của mình. Trần Khánh Dư cắn răng không kêu rên một tiếng thúc ngựa càng nhanh hơn, máu tử vai chảy xuống tay hắn, làm hắn cảm thấy lòng bàn tay mình sền sệt, cầm trường thương lại có vẻ trơn trượt đây.

Cuối cùng tiếng súng bên tai cũng gây nên sự chú ý của Lang Cư, nhìn thấy tên kỵ sĩ đang lao đến mình Lang Cư liền có chút hoảng hốt hô lên.

- Giết hắn cho ta.

Quả thực Lang Cư có chút sợ hãi. Hắn chính là sợ hãi thứ vũ khí kỳ lạ kia, hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ mình không hiểu sao mà chết, chiến thần chắc chắn sẽ không tiếp nhận hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.