Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 42: Chương 42




Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị bên này thắng thế, khiến cho liên quân tất cả mọi người đều là vui mừng ra mặt.

Bọn hắn gần như quên hết lúc bọn hắn bị Triệu Vô Cực cưỡng ép chiêu mộ lúc tức giận cùng không cam lòng.

Bây giờ mỗi người trong lòng như là có một đầu tham lam sói muốn lao ra, xông thẳng vào Thần Điện chiếm đoạt hết tất cả bảo vật vậy.

Nhưng bọn hắn vẫn là muốn muốn mà thôi, bọn hắn chưa có cái này bản lĩnh.

Mọi việc ở đây, vẫn phải là nghe theo Triệu Vô Cực sắp xếp.

Cho dù là năm vị chưởng môn, hay mạnh mẽ như Tiếu Mị Mị, đều không thể làm trái lệnh hắn.

Triệu Vô Cực lúc này, đã là danh xứng với thực Võ tôn, không còn người có thể nghi ngờ hắn cái này thân phận.

Vừa rồi một trận chiến cũng để bọn hắn thấy rõ đối phương thực lực.

Bất kể là sức mạnh, tốc độ, nội lực, kĩ xảo chiến đấu, sức chịu đựng, võ kĩ,... mọi thứ Triệu Vô Cực đều rất ưu tú, hoàn toàn vượt qua cùng cảnh giới người, hoàn toàn là vì vượt cấp khiêu chiến mà sinh.

Mà Tiếu Mị Mị một đòn tấn công Thần Điện đám người nơi tập trung để bọn hắn vội vã tán loạn gà bay trứng chạy để Triệu Vô Cực bên này lập tức rảnh tay.

Hắn đối mặt với Lôi Thập Bát, trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười gằn.

Để ta xem bây giờ còn có ai có thể cứu được ngươi! ha ha ha ha!

Triệu Vô Cực nhanh chóng tiếp cận đối phương, Lôi Thập Bát ánh mắt trở nên kinh hãi nhìn lấy hắn.

Triệu Vô Cực tới, hắn muốn giết ta, hắn muốn giết ta!

Lôi Thập Bát trong lòng điên cuồng gào thét, lúc này Thị huyết ma đao âm thanh mới vang lên.

“Đúng vậy, hắn muốn giết ngươi.

Ngươi không đủ lực lượng cùng hắn chém giết đâu, muốn sống chỉ có thể dựa vào ta.

Để ta một lần nữa giúp ngươi cùng hắn đại chiến, lần này ngươi tốt nhất đừng phản kháng, nếu không người chết sẽ là ngươi!”

Thị huyết ma đao nói xong, lập tức muốn xông vào tâm trí của Lôi Thập Bát, nhưng đáng tiếc, nó lại bị cản lại.

Thị huyết ma đao tức giận rống to:

“ ngươi còn muốn mạng sống hay không, đừng có ngu ngốc tiếp tục ngăn cản ta nữa!”

Lôi Thập Bát không phải là muốn ngăn cản Thị huyết ma đao, mà là lúc này hắn đã bị sợ hãi tử vong chiếm lĩnh lí trí, khiến cho hắn chỉ muốn một mạch chạy tới.

Thị huyết ma đao lập tức hiểu được đối phương tâm lí, điên cuồng cười to:

“ ha ha ha ha, đây là đao các các chủ sao? Đây là kiêu hãnh dũng mãnh thiện chiến vô địch đao các các chủ sao? Thật là làm người ta mở mang tầm mắt a.

Bị đối phương đánh có mấy chiêu liền sợ thành dạng này? giống như một con chó chết không có chút nào tiền đồ bỏ chạy trốn lấy mạng?

Ngươi cũng xứng làm các chủ sao? Lúc trước đám người kia để ngươi ngồi lên vị trí này, thật đúng là mắt mù a!

Bị một cái giang hồ võ giả truy sát chỉ biết cắm đầu bỏ trốn, không khác gì một con chó, thật là khiến người ta tức cười! Ha ha ha ha ha!”

Thị huyết ma đao âm thanh liên tục ở bên tai hắn vang lên, như là một người điên cuồng cười nhạo hắn, cười hắn vô dụng, cười hắn nhát gan, cười hắn không phải nam nhân.

Vốn đang bỏ trốn Lôi Thập Bát lập tức dừng lại bước chân.

Đúng vậy a, ta thật vô dụng.

Ta làm Thần Điện đao các các chủ vậy mà để một cái giang hồ võ giả đánh tới mức này, chẳng phải là quá mất mặt sao?

Trở lại Thần Điện, ta còn có mặt mũi nhìn mọi người mà sống sao?

những cái kia thuộc hạ, ta luôn nói với bọn hắn giang hồ võ giả chẳng có gì hơn cái này, chỉ cần hắn muốn liền treo lên đánh.

Kết quả thế nào, kết quả hắn cùng người ta giao thủ mấy chiêu liền bị đánh bại

Tuy là cao thủ so chiêu trong giây lát, nhưng bọn hắn tung ra đều là cực kì mạnh mẽ hiểm hóc chiêu số, bởi vậy chiến đấu vốn đã nhanh lại càng nhanh hơn, đối với người xem lực xung kích cũng là càng lớn.

Mà lúc này Lôi Thập Bát hiển nhiên là không cam lòng như thế bại trận trở về.

Hắn tuy là sợ chết, nhưng ở trước mặt thuộc hạ mất mặt đối với hắn còn khó chịu hơn chết.

Lôi Thập Bát chính là người như vậy kiêu ngạo một cách vô tri, tâm linh yếu ớt không chịu nổi xung kích cùng thất bại, tài năng có nhưng lại chưa đủ để giúp hắn có thể muốn làm gì thì làm, lại quá sĩ diện.

Bởi vậy gặp chuyện khó khăn, hắn thường là đặt sĩ diện của mình lên trên lí trí suy nghĩ, hành động theo cảm tính.

Trước đây Thị huyết ma đao đều có thể giúp hắn bãi bình tất cả đối thủ, nhưng bây giờ gặp phải cường giả chân chính, hắn liền bị đánh mộng.

May mắn, hắn lúc này lại vì chính sĩ diện của bản thân mà đối với Triệu Vô Cực nổi lên hung ác, muốn cùng Triệu Vô Cực quyết một phen sống mái.

Nếu hắn tiếp tục bỏ chạy, đương nhiên là sẽ bị Triệu Vô Cực đuổi kịp một chưởng chung kết sinh mạng hắn.

Nhưng nếu hắn đứng lại cùng Triệu Vô Cực liều mạng chiến đấu, hắn còn có cơ hội sống tiếp, hoặc là... kéo dài một chút hơi tàn.

Nhưng Thị huyết ma đao như là một cái ở bên tai hắn thủ thỉ ác ma, nó muốn cho Lôi Thập Bát sức mạnh để giết chết Triệu Vô Cực, chỉ cần Lôi Thập Bát có thể hoàn toàn thả ra tinh thần để nó tới điều khiển là được.

Lôi Thập Bát lúc này đã đến đường cùng, cuối cùng hắn vẫn là quyết định nghe theo cái kia ác ma lời thì thầm, thả ra của mình tinh thần.

Đang bỏ chạy Lôi Thập Bát, bỗng nhiên trên người nội lực mạnh mẽ phóng ra, khí thế hắn theo từ suy bại trạng thái bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ gay gắt, mang theo một luồng liều mạng chi ý.

Trên người hắn cơ bắp dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà héo rút xuống.

Từ một cái khôi ngô đại hán, lập tức trở thành một cái dáng người đơn bạc trung niên nhân.

Đây cũng chính là Thị huyết ma đao thiêu đốt hắn khí huyết cùng nhục thân để đổi lấy sức mạnh tác dụng phụ.

Võ giả chính là đi luyện tinh hóa khí con đường.

Nếu khí đã cạn mà vẫn cố gắng vận công, như vậy cơ thể sẽ bị vắt kiệt đến chút sức mạnh cuối cùng, nhẹ thì chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng vài tuần một tháng thì khỏi, nặng thì tổn thương tới căn cơ.

Bình thường chiến đấu trạng thái muốn siêu phụ tải vận công cũng không phải không được, nhưng cho dù chủ động muốn thương tổn cơ thể để đổi lấy sức mạnh cũng không thể làm được quá mạnh mẽ, hoàn toàn có một cái giới hạn nhất định.

Mà Thị huyết ma đao có thể tăng cường cho chủ nhân nội lực, cũng không phải là nó tự tạo ra, mà là từ trên cơ thể đối phương lấy ra.

Nó có thể giúp bản thân chủ nhân của nó có thể phá vỡ cái này giới hạn này, khiến cho chủ nhân của nó có thể tận dụng càng nhiều sức mạnh hơn, đương nhiên trả giá cũng là chủ nhân của nó bởi vì quá độ sử dụng nội lực mà cơ thể trở nên gầy yếu, cơ bắp nhục thân co rút lại.

Trước mặt Lôi Thập Bát chính là ví dụ điển hình.

Nhưng Thị huyết ma đao cũng chỉ là khiến chủ nhân của nó tổn thất “tinh” mà thôi.

Tịch Diệt Kiếm mới là một con quái vật đáng sợ, là thứ vũ khí hung hãn nhất trong lục đại chí bảo của Thần Điện.

Tịch Diệt Kiếm một khi bị kích phát lên, nó có thể khiến chủ nhân của nó đạt được một chiến lực siêu phàm, vượt xa sức mạnh vốn có của hắn.

Thứ phải trả giá không chỉ là “tinh” cùng “thần” của hắn, mà còn là thọ nguyên của hắn.

Chính là dùng tuổi thọ, sinh mệnh của bản thân làm mồi lửa, đổi lấy chiến lực.

Chiến thắng thì không sao, nhưng một khi chiến bại, sẽ bị Tịch Diệt Kiếm thiêu đốt đi toàn bộ sinh mạng mà hóa thành hư vô.

Quả thật so với Thị huyết ma đao còn hung tàn, càng “ma”.

Chỉ thấy Lôi Thập Bát trong ánh mắt lóe lên huyết sắc quang mang, trên người hắn huyết sắc cương khí cũng đại thịnh, khiến cho xung quanh hắn cảnh vật cũng như là nhiễm lên một bức màn màu máu vậy.

Khặc~ khặc~ khặc!

Trong miệng hắn phát ra từng tiếng cười quái dị, hai tay cầm đao giơ lên cao, nội lực điên cuồng phun trào mà ra.

Triệu Vô Cực dừng lại bước chân, hắn không dám tiếp tục đuổi giết bởi vì đối phương lúc này đã không phải là người hắn có thể truy đuổi được nữa rồi.

Triệu Vô Cực dám chắc hắn, đối phương lần này chính là vận dụng sức mạnh của chí bảo để đối phó hắn.

Nhìn thân hình trở nên gầy gò của đối phương, Triệu Vô Cực liền biết được, tên này một chiêu này, hoàn toàn đã là một chiêu cuối cùng có thể đánh ra, xá mệnh nhất kích.

Đối với loại này liều mạng một đòn, cách đối phó tốt nhất chính là tránh ra.

Nhưng hắn cảm giác được, bản thân khí cơ đã khóa chặt, lúc này cho dù muốn tránh né cũng đã muộn.

Triệu Vô Cực có thể thắng đối phương một lần, cũng không hề là dựa vào may mắn.

Hắn hoàn toàn có lòng tin, lại có thể thắng đối phương lần thứ hai.

Cho dù là xá mệnh nhất kích, hắn cũng không hề sợ hãi.

Muốn chiến sao? Vậy thì tới đây, đánh ra một chiêu cuối cùng đi.

Cháy lên sinh mệnh của ngươi cuối cùng quang huy đi!

P/s: tác giả ốm rồi, hôm nay 1C

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.