Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 2: Chương 2




“Ư….Đồng… Xin anh….”

Một giọng nữ mềm mại vang lên, trong phòng đầy âm thanh hoan ái, tiếng kêu rên ấy càng khiêu chiến giống đực về cả dục vọng lẫn lí trí.

Người phụ nữ ấy thân thể trắng nõn nà, làn da mỏng manh lúc ân ái lại ửng hồng thật mê người, lại còn đặc biệt toát lên mùi vị của nữ giới, vô cùng hấp dẫn giác quan của những gã đàn ông.

“A ….Đồng….Đồng…” Vòng eo mảnh khảnh khẽ nâng cao lên nghênh hợp thứ của đàn ông vừa tiếp vào.

Hai gò ngực trắng ngọt hấp dẫn vô cùng khiến bất kỳ đàn ông nào cũng không kìm lòng được, anh mê muội cúi xuống nựng nịu, đem nụ hoa đỏ tươi ngậm vào miệng, hôn bú nhẹ gặm.

“Ư……A….. Thật tuyệt……” Người phụ nữ kia gác hai chân lên thắt lưng săn chắc của người đàn ông, khiến anh nhanh chóng tiến vào sâu hơn.

“Ư….Mau lên một chút nữa…Mạnh một chút….” Dường như cảm thấy mình gần lên đến đỉnh, người phụ nữ càng cuống hơn, thúc giục người đàn ông làm mạnh hơn.

Người đàn ông dùng toàn lực, ở dưới không chỉ tiến sâu hơn mà còn mạnh hơn nhiều, mỗi một cái đều đâm đến nơi sâu nhất, kích thích người phụ nữ, làm cô hồn bay phách lạc, kéo theo đó là một tràng âm thanh đầy ái muội.

“A….Đồng…” Người phụ nữ rất nhanh đã lên được tới đỉnh, khuôn mặt đỏ rực lúc này đập hoàn toàn vào mắt anh… nhưng ….

Không phải là....

Phương Tiểu Lương!

Đồng Liệt Lâm bất ngờ mở to hai mắt, nhảy từ trên giường nhảy xuống, lảo đảo xông ra phòng tắm mở vòi sen, một dòng nước lạnh như băng chảy xuống, ướt át.

Anh nặng nề thở hổn hển, hơi lạnh thoáng gọi lý trí anh về, đem bao nhiêu đau lòng gọi về.

Anh, lại đem lòng ham muốn với anh  em tốt của mình.

“Đồng Liệt Lâm, mày thật khốn nạn! Mày lại có ý dâm dục cô ấy, bạn bè tốt  của mày!” Anh đem toàn lực đấm mạnh vào gạch sứ, chỉ mong đau đớn có thể lấp đi cảm giác áy náy trong lòng, nó dường như đang muốn giết chết anh.

“Mày thật là một tên khốn nạn đáng chết…….khốn nạn…” Mỗi một câu mắng anh đều đấm mạnh tay mình vào vách tường, rất nhanh, tay anh trở nên sưng đỏ khủng khiếp.

Anh đúng là đáng chết khốn kiếp!

Anh lúc nào trong mộng cũng là hình ảnh với cô làm chuyện ấy, làm sao anh còn mặt mũi nào đối mặt với cô? Anh đúng là một tên khốn nạn trời đánh…

Hôm nay trong phòng, sau nụ hôn đó cô như một con thỏ hoảng sợ, lúng túng tìm lý do rồi cuống cuồng rời khỏi nhà anh.

Tất cả những chuyện ấy anh thật sự phản ứng không kịp, chứ không phải cố ý.

Nếu mà cô biết được anh trong mộng xuân lại mơ thấy vai nữ chính là cô, hẳn cô sẽ mắng anh tơi tả, và chửi anh là đồ biến thái, sau đó cả đời có phải sẽ không để ý đến anh nữa, có thể không?

“Đồng Liệt Lâm, mày đúng là đốn mạt!” Anh liên tục chửi rủa mình, lại dùng sức đấm đấm, hận hận hận bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.