Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 44: Mở cửa, là tôi




Vạn Thành nhìn thấy chỉ là tu luyện giả Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ thì lên tiếng uy hiếp.

Một kiếm tu Vạn Cổ nhất trọng thiên sơ kỳ và một kiếm tu Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ.

Đúng thế, Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ, hắn là kiếm giả, trên người hắn có mũi nhọn nói cho Sở Mộ biết, hắn là kiếm tu lĩnh ngộ Kiếm Lực.

Ánh mắt Sở Mộ xuất hiện một tia kinh dị.

Tại Cổ Thần giới, Nhân tộc tu kiếm, kiếm tu rất nhiều, Niết Bàn Cảnh lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, người nắm giữ Kiếm Lực nhiều vô số, không coi là cái gì.

Nhưng ở thế giới Thâm Lam, kiếm đạo xuống dốc, người chủ tu kiếm đạo rất ít, người xuất sắc càng ít, trên đường tới nơi này, người trước mắt là người đầu tiên có tu vi Niết Bàn Cảnh nắm giữ Kiếm Lực.

Đương nhiên, tại thế giới Thâm Lam này, tu luyện giả Niết Bàn Cảnh nắm giữ Kiếm Lực không chỉ có người trước mặt, nhưng Sở Mộ chưa từng gặp qua, nếu như Kiếm Thánh như Lăng Phong Tiếu, lúc còn là Niết Bàn Cảnh chắc cũng lĩnh ngộ Kiếm Lực.

Bất kể thế nào, kiếm giả trong thế giới Thâm Lam hiếm có người nào lúc có tu vi Niết Bàn Cảnh đã nắm giữ Kiếm Lực, nếu có cũng là kiếm tu có thiên phú rất cao, đáng giá hắn nhìn thẳng.

- Âm Trúc lâm động phủ của ta, lần này ta không so đo với hai vị, lui ra đi.

Sở Mộ nói ra.

Nơi vô chủ, ai cũng có thể tiến vào, nhưng có chủ thì khác, tự tiện đi vào chính là khiêu khích.

- Chê cười, ta thấy hắn là người rời đi mới đúng, nếu không đừng trách ta lấy mạnh hiếp yếu.

Vạn Thành tức giận nói ra, khí thế toàn thân tăng vọt, thanh kiếm sau lưng sắp ra khỏi vỏ, mũi nhọn lăng lệ ác liệt trùng thiên, sát khí ngập trời.

- Mạnh hiếp yếu?

Sở Mộ cười cợt.

Ai mạnh ai yếu?

Hắn hoàn toàn nhìn ra khí tức của người này tuy cường đại nhưng không cách nào so sánh với Giang Tử Ngọc, càng không phải đối thủ của mình..

- Ta cho ngươi một cơ hội, xem ngươi làm cách nào lấy mạnh hiếp yếu!

Sở Mộ khẽ cười nói.

Dĩ vãng, hắn làm việc ít xuất hiện, hiện tại hắn muốn làm việc trương dương, đánh ra uy phong của mình, đợi đến lúc thanh thế đầy đủ thì hắn sẽ công bố thân phận tông chủ Chân Kiếm Tông, cũng tăng thanh danh Chân Kiếm Tông lên độ cao lớn.

Trong Thiên Cổ Vực có thiên tài nhiều hơn xa Thương Lan hoàng triều, nếu Chân Kiếm Tông có thể dương danh trong Thiên Cổ Vực, chắc hẳn sẽ hấp dẫn rất nhiều thiên tài tiến tới gia nhập, lớn mạnh Chân Kiếm Tông.

Về phần phiền toái, muốn phát triển không có khả năng không gặp phiền toái.

Đánh ra uy phong của mình, bắt đầu từ nơi này, con đường chính phục cũng bắt đầu, trước mắt Kiếm Thánh Vạn Cổ Cảnh sẽ là kiếm tu bại dưới tay mình đầu tiên.

Về phần người khác, mặc dù nói là kiếm tu nhưng mũi nhọn còn chưa đủ mạnh.

- Tiếp một kiếm của ta, Lôi Thiểm!

Vạn Thành quát chói tai, rút kiếm, ánh sáng màu tím xuất hiện, tay trái đảo qua thân kiếm một cái, tử lôi xuất hiện và chém tới.

Kiếm quang màu tím hóa thành tia chớp xuyên thẳng qua hư không, trong nháy mắt vượt qua trăm mét chém thẳng về phía Sở Mộ, hư không chấn động, tiếng gió đìu hiu.

- Chiêu lôi Thiểm của Vạn sư huynh rất có có hương vị.

Lăng Kiếm Nhất âm thầm gật đầu, bọn họ xuất thân đồng môn, tu luyện kiếm pháp cũng giống nhau, hắn cũng tu luêện qua Lôi Thiểm.

Sở Mộ chỉ giơ ngón tay điểm một cái, một chỉ này ngưng tụ chân ý vào đầu ngón tay, Kiếm Lực bộc phát như sắp đâm rách hư không.

Tiếng nổ vang lên, kiếm quang màu tím đáng sợ nổ tung, rung động tám phương, kiếm quang như thiên lôi nghiền nát.

- Ngươi cũng tiếp một kiếm của ta!

Kiếm chỉ của Sở Mộ đâm tới một cái, kiếm quang màu vàng xen lẫn màu bạc đâm tới phía trước, nhanh đến mức tận cùng, bắn về phía Vạn Thành.

- Ngươi quá cuồng vọng.

Vạn Thành nheo mắt, hắn quát lớn, nội tâm vô cùng tức giận.

Chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ lại dám xem thường mình, không rút kiếm, chỉ dùng kiếm chỉ công kích, hoàn toàn không đặt mình vào mắt, mà Lăng Kiếm Nhất hơi có chút kinh nghi bất định, hắn cảm giác ngón tay của Sở Mộ sinh ra Kiếm Lực chấn động không yếu, ngoài ra còn có lực lượng chấn động khác xuất hiện, một chấn động vô cùng lạ lẫm nhưng lại lăng lệ ác liệt.

Vạn Thành chém và phách mới có thể đánh nát kiếm quang từ kiếm chỉ của Sở Mộ, thân kiếm rung động cực mạnh, hắn bị lực lượng trùng kích ảnh hưởng nên không ngừng lui ra phía sau.

- Tốt, không ngờ có thể bức ta lui lại, xem ra ba thành thực lực không đủ đối phó ngươi.

Vạn Thành giận quá thành cười, tuy kinh ngạc nhưng không tới mức không thể tiếp nhận nổi, bởi vì hắn chỉ là thiên tài Địa cấp, trên hắn còn có thiên tài Thiên cấp và thiên tài tuyệt thế.

Người như Lăng sư đệ của hắn là thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp, chính mình dùng toàn lực mới có thể đánh bại hắn nhưng không phải chuyện dễ dàng.

- Sư huynh, ngươi không nên ra tay, giao cho ta đi!

Lăng Kiếm Nhất vươn tay ngăn cản Vạn Thành, sắc mặt của hắn hưng phấn.

Hắn là thiên tài, thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp, đã từng chống lại không ít Thánh cấp nhất tinh sơ kỳ, thực lực kinh người, cảm thấy tu luyện giả kiếm đạo trong cùng thế hệ quá khó tìm.

Ngày hôm nay phát hiện Sở Mộ, tu vi còn thấp hơn mình nhưng thực sự nắm giữ Kiếm Lực, hiển nhiên thiên phú kiếm đạo có điểm hơn người, nói không chừng sẽ không kém hơn mình, đáng giá ra tay.

- Ta là Lăng Kiếm Nhất, các hạ cũng nắm giữ Kiếm Lực cho nên ta rất cao hứng, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.

Ngữ khí của Lăng Kiếm Nhất có vài phần hưng phấn, lại không hùng hổ dọa người.

- Xuất kiếm đi.

Sở Mộ nói.

- Tiếp ta một kiếm, Lôi Thiểm.

Kiếm sau lưng Lăng Kiếm Nhất ra khỏi vỏ, một đạo kêếm quang màu xanh xuất hiện, kiếm quang màu xanh rung động và trảm về phía trước, nó hóa thành một đạo sấm sét đánh thẳng vào người Sở Mộ.

Vạn Thành đã thi triển chiêu này rồi, nhưng lúc Lăng Kiếm Nhất thi triển ra có điểm khác biệt, tia chớp màu xanh ngưng tụ ra, khí thế cô đọng nhưng không ảnh hưởng tới bốn phía, nói rõ trên phương diện khống chế lực lượng, Lăng Kiếm Nhất còn hơn cả Vạn Thành.

Bỏ qua một thân tu vi không nói, Lăng Kiếm Nhất tuyệt đối còn hơn Vạn Thành, kiếm này đã có được uy năng uy hiếp Thánh cấp nhất tinh sơ kỳ.

- Kiếm Lực tam cấp, không tệ.

Sở Mộ dễ dàng cảm giác được Kiếm Lực ẩn chứa bên trong.

Kiếm quang xuất hiện, Thiên Trảm Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí rét lạnh quét ngang hư không, hắn chém một kiếm đánh nát lôi quang, nó lại hóa thành hình dáng trăng non, kình lực nội liễm nhưng không có dấu hiệu tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.