Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 4




Mùi hương bên trong lư hương từ từ phiêu tán, tản ra mùi thơm nhàn nhạt làm người ta thư thái tỉnh táo.

Phượng Lâm Ca ngồi ở trước chiếc kỷ trà, trong tay nhặt lấy một quân cờ trắng tập trung tư tưởng suy tư, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ mặt rất chuyên tâm nhập thần. Trác Diệp cầm trong tay quân cờ đen ngồi đối diện Phượng Lâm Ca, trên mặt biểu lộ cái nhìn chăm chú, nhưng nếu nhìn kĩ lại thì không khó phát hiện trong đó còn cất giấu một chút giảo hoạt, còn có chút giống như là đè nén lại khẩn trương…

Trên chiếc giường êm ái bên cạnh, “Bánh Bao Nhỏ” cầm quả táo đã cắn được hai phần trong tay, cái đầu nhỏ vì ngủ gật mà thỉnh thoảng gật lên gật xuống, môi hồng phấn bĩu bĩu ra, còn chảy ra một sợi nước dãi…

Phượng Lâm Sách và Thanh Trúc quay về thì trông thấy hình ảnh yên tĩnh hài hòa này…

Khóe miệng Thanh Trúc co giật hai cái, phản ứng đầu tiên là: “Nữ nhân này đúng là không biết tự lượng sức mình, dám đánh cờ cùng Vương gia nhà mình!” Nhưng mà rất nhanh sau đó, gã liền phát hiện có điều khác thường, Thanh Trúc nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: “Từ trước tới nay trên mặt Vương gia đều vân đạm phong khinh…bây giờ nhìn nghiêm túc chăm chú thế này…”

Phượng Lâm Sách hơi sửng sốt một chút, cất bước đi đến bên cạnh bàn, nhìn lên trên bàn cờ, lập tức trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Như hắn hiểu, quân cờ của Phượng Lâm Ca giống như gió, lợi hại trầm ổn, thận trọng từng bước, mỗi bước đi đều được tính toán tỉ mỉ mới đặt xuống, kín đáo tỉ mỉ sắp xếp sẵn con đường tiếp theo, như là bày ra một cái lưới vững chắc thật lớn.

Mà nước cờ của Trác Diệp lại đặc biệt xảo trá kì lạ, luôn bất ngờ đánh úp, khiến cho người không thể suy xét, khó lòng phòng bị. Thật đúng là xảo quyệt quỷ quái vô cùng.

Lúc này quân đen quân trắng đã chém giết tương đối kịch liệt, nhưng ván cờ biến hóa thất thường, ai mới trở thành người chiến thắng cuối cùng thì còn rất khó suy đoán.

Phượng Lâm Sách ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Trác Diệp, phải biết ở đây, Phượng Lâm Ca nổi tiếng về sở trường đánh cờ, coi như mình đánh với đệ ấy thì cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế, không ngờ nữ tử này có thể trở thành kỳ phùng địch thủ với đệ ấy…

Thanh Trúc cũng đi đến gần để quan sát ván cờ, gã đã từng cùng Phượng Lâm Ca học cờ vây một thời gian ngắn, mặc dù kỳ nghệ kém xa so với Phượng Lâm Ca nhưng so với người bình thường thì cũng là cao thủ biết tính toán rồi. Lúc này gã trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, càng nhìn càng kinh hãi.

Trong sảnh càng ngày càng yên tĩnh, trừ tiếng quân cờ thỉnh thoảng đặt lên trên bàn cờ vang lên thì chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của mấy người…

Cũng không biết qua bao lâu, mưa đã dần tạnh, hạ nhân đang đợi lệnh tại cửa ra vào mang vẻ mặt đau khổ nhàm chán vặn vẹo ngón tay cũng không dám lên tiếng quấy rầy mấy người bên trong..

Cho tới khi có tiếng nói non nớt bỗng nhiên vang lên trong phòng yên tĩnh….

“Phụ, phụ vương, Thất hoàng thúc, ‘Tiểu Diệp Tử’…. Huyễn Nhi đói bụng…” Bị đói tỉnh lại, “Bánh Bao Nhỏ” trễ miệng nhỏ nhắn, đáng thương nói. Đôi mắt to long lanh nước khiến mấy người lưỡng lự, quả táo đang cầm trong tay đã êm ái lăn tới cạnh giường từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.