Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 2




Trác Diệp lẳng lặng nhặt từng hạt cờ nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp sáng bóng, trên mặt lộ ra nỗi buồn vô cớ, trộn lẫn một chút lưu luyến và mê mang, dường như nhớ tới chuyện cũ xa xưa…

Trong lúc lơ đãng, ngón tay nhỏ nhắn của Trác Diệp chạm vào ngón tay thon dài sạch sẽ của Phượng Lâm Ca.

Cảm giác lạnh buốt khiến cho Trác Diệp phục hồi lại tinh thần, gấp rút rụt tay lại.

Tay của hắn rất mát…

“Xin lỗi…” Phượng Lâm Ca áy náy nói. Nhìn thoáng qua ngón tay trắng nõn của Trác Diệp vừa rụt về, cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng trơn trượt…

“Không, không sao…” Trác Diệp hơi ngại nói. Nghĩ lại có vẻ như nàng chạm phải hắn trước, sao lại thành hắn xin lỗi nàng…

“Bánh Bao Nhỏ” thấy hai người họ đều dừng lại liền không nén nổi nóng vội, bàn tay béo mập phủi trên đất, bất kể là quân đen hay quân trắng, hốt hai ba lần đã hốt được hết các quân cờ vào hộp đựng.

“Phù… cũng may phụ vương chưa quay lại”, “Bánh Bao Nhỏ” ngấm ngầm nhẹ nhàng thở ra trong lòng, ngẩng đầu nhìn Phượng Lâm Ca có chút thất thần, trong đầu không khỏi mù mịt nghĩ thầm: “Sao Thất hoàng thúc trở nên lạ vậy nhỉ?” Lại quay đầu nhìn Trác Diệp, “Bánh Bao Nhỏ” nói thầm trong đầu: “Chẳng lẽ ở cùng “Tiểu Diệp Tử” khiến mọi người trở nên kỳ quái sao?” “Bánh Bao Nhỏ” nhíu mày lại lo lắng nghĩ:” Có phải mình cũng sẽ trở nên kỳ quái hay không…”

Trác Diệp lấy khăn tay, cầm tay nhỏ của “Bánh Bao Nhỏ”, lau bụi đất phía bên ngoài cho bé.

Phượng Lâm Ca để bàn cờ và hộp đựng cờ lên chiếc kỷ trà, nhìn thoáng qua quân cờ trắng đen rõ ràng, lại nghĩ tới vẻ mặt phức tạp khó hiểu của Trác Diệp…

“Muốn chơi một ván hay không?” Phượng Lâm Ca đột nhiên hỏi.

Trác Diệp đang lau tay cho “Bánh Bao Nhỏ” nghe vậy liền ngừng lại, ngước mắt nhìn Phượng Lâm Ca, chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt trong vắt như hồ nước yên tĩnh mà sâu thẳm.

“Được.” Trác Diệp trả lời Phượng Lâm Ca bằng khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Phượng Lâm Ca nhìn thấy rõ ràng trong mắt của nàng có một tia sáng hiện lên như có chút kích động, thương cảm chồng chất lập tức bị che lấp…

Hắn bỗng muốn biết, trong lòng nàng cất giấu chuyện cũ như thế nào…

“Bánh Bao Nhỏ” đứng một bên rơi lệ! Lúc đầu hai người này im lìm đã khiến bé buồn bực muốn chết, bây giờ lại muốn chơi cờ…Hu hu hu…. Vậy chẳng phải bé lại càng buồn chán sao…

….

Phương Thảo viên là khu vườn phía nam của Cẩn Vương phủ. Như tên gọi, bên trong được trồng vô số cây cối hoa cỏ kì dị. Bây giờ mưa bụi mông lung mịt mờ tưới tắm những bông hoa, cỏ non khiến cúng kia càng toát ra vẻ mềm mại tươi tắn đầy sức sống.

Chỉ là người của Cẩn Vương phủ cũng biết, dù sao cũng không nên bị đám hoa cỏ xinh đẹp đáng yêu kia mê hoặc, đám hoa cỏ đấy đều không thể chạm vào, càng xinh đẹp thì lại càng có khả năng lấy mạng người. Hoặc là khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong…

Phượng Lâm Sách ngừng bước chân trước cửa gỗ thấp bé trong Phương Thảo viên, quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Trúc bên cạnh hắn.

Thanh Trúc hiểu ý, đưa cái ô bằng giấy dầu cho Phượng Lâm Sách, cất bước đi về phía trước, lấy ra một khối đá tròn đen như mực từ trong lồng ngực gõ vào bên trên cửa gỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.