Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 1




Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mở mắt ra, ngay lập tức quay đầu lại. Hiện lên trong tầm mắt, chính là thân hình cao lớn của người đàn ông đang bước vào.

Mặc dù dáng vẻ rất vội vàng, nhưng không thể che lấp đi soái khí phát ra từ người anh.

Âu Dương Vô Thần... cuối cùng cũng tới kịp rồi!

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt một hơi, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ nhõm. Cô đã tin tưởng đúng, anh ấy luôn xuất hiện lúc cô cần nhất, luôn như vậy.

Đám người áo đen thấy Âu Dương Vô Thần, đồng loạt hướng mũi súng về phía anh, thế nhưng đạn chưa kịp thoát khỏi vỏ, thì trước mặt đã vụt qua một bóng đen.

Cổ tay kẻ đó bị bẻ ngược, Eira thân thủ nhanh như một bóng ma, hất văng cây súng qua một bên, rồi đánh vào ngực hắn một cú đấm cực mạnh, khiến kẻ đó trực tiếp thổ huyết ra ngoài.

Một vòng tròn quanh sân, một bóng đen khác chạy ngang qua, Sherry như một cơn lốc, nơi cô lướt đi, trên cổ những kẻ mặt áo đen xuất hiện một đường cắt sắc lẹm, máu tuôn chảy xối xa ra ngoài.

Đến kẻ cuối cùng, Sherry dừng chân, cô bắt lại con dao mà lúc nãy mình đã ném về phía Đường Gia Ưng, dùng lực cứa vào cổ người đàn ông đang ngơ ngác chưa nhận ra được tình hình.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, gần như là không ai có thể thấy được cả, họ chỉ biết, khi thân thể người mặc áo đen cuối cùng ngã xuống, thì cũng là lúc, xung quanh có thêm hai cô gái trẻ nữa, trên người họ.... không dính một chút máu tươi nào.

Âu Dương Hạ Mạt trắng bệch mặt, cô ta ngã xuống đất, hét toáng lên:

- Aaaaaaa!

Âu Dương Vô Thần đi về phía Âu Dương Thiên Thiên, anh ôm chầm lấy cô, nói với giọng đầy lo lắng:

- Em đang làm gì vậy, có biết là nguy hiểm lắm không?

Âu Dương Thiên Thiên thở hổn hển, cô mím môi, hạ giọng đáp:

- Không sao rồi.... không phải anh đã ở đây rồi sao... tôi không sao nữa rồi.

Âu Dương Vô Thần siết vòng tay, cau mày quát khẽ:

- Đồ ngốc, em đúng là liều mạng!

Eira và Sherry sau khi xử lý xong đám người, thì liền chạy về phía Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Dương Thiên Thiên thả Âu Dương Vô Thần ra, nhìn hai người đáp:

- Không sao, tôi vẫn ổn.

Sherry một khuôn mặt cau có, nói:

- Ổn gì chứ, Nhị tiểu thư có biết lúc nãy tôi thấy cô liều mạng chạy qua đường sắt, tôi đã sốc đến mức nào không? Thật không thể ngờ cô lại bất chấp như vậy.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, áy náy trả lời:

- Xin lỗi, tôi lúc đó không nghĩ gì cả, nên....

Trong lúc cả bốn người còn đang nói chuyện, thì một bên, Đường Gia Ưng đứng dậy, anh ta đẩy Trần Ninh qua một bên, quát:

- Tránh ra.

Nói rồi, hắn ta đi về phía Âu Dương Thiên Thiên, Trần Ninh bị đẩy nhưng vẫn chạy tới ngăn cản Đường Gia Ưng lại, ông nghiêm mặt lên tiếng:

- Không được đâu, thiếu gia. Thân thủ đám người đó không phải bình thường.

Đường Gia Ưng giờ phút này không để ý đến bất cứ điều gì nữa, anh ta một lần nữa hất văng Trần Ninh, nói:

- Mặc kệ bọn chúng, ai muốn cứu Âu Dương Thiên Thiên đều phải chết!

Dứt lời, Đường Gia Ưng đi về phía đám người, vừa đi vừa giơ súng lên, bắn liên tiếp nhiều phát.

"Pằng pằng pằng pằng" - Một loạt những tiếng súng vang lên, đạn bắn ra dày đặc như mưa, hướng thẳng đến vị trí của Âu Dương Thiên Thiên....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.