Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 36: Ra Mặt Thay Cô




Sấm sét kéo dài hơn hai mươi phút mới dừng lại, ở giữa khu vực sấm sét, chỉ có hai bóng người đen kịt, một nằm, một đứng.

Yên Thu lao mạnh vào bức tường hoa, dường như sợ hắn bị thương, bức tường hoa tản ra, biến mất trong không khí.

Thời Sênh còn chưa kịp nhìn tạo hình mới của mình đã bị một người ôm vào trong lòng.

“Tiểu Sênh, nàng làm ta sợ quá.” Giọng nói êm ái mang theo vài phần run rẩy, vô cùng đáng thương.

“Xem ra phải dọa mới khôi phục được trí nhớ.” Thời Sênh bình tĩnh tổng kết, lần trước là sợ, lần này cũng là sợ, quả nhiên biện pháp kích thích có thể khôi phục trí nhớ của bác sĩ không phải là gạt người.

Lần sau cô cứ tự sát thẳng tay cho hắn xem là hắn có thể khôi phục trí nhớ sao??

[...] Ký chủ cô bớt những suy nghĩ lệch lạc đó đi, cô cho rằng dễ dàng như vậy sao?

Thời Sênh vỗ nhẹ lên lưng Yên Thu, không để ý đến Hệ thống gần đây luôn xuất quỷ nhập thần.

“Không sao rồi, chàng vẫn còn ở đây sao ta có thể mạo hiểm với tính mạng được chứ?” Cô nhẹ giọng an ủi hắn.

Yên Thu cọ cọ vào cổ cô, giọng nói vẫn còn run rẩy, “Có nhớ ta không?”

Thời Sênh lườm một cái, nhưng miệng lại đáp trơn tru, “Ừm, nhớ.”

Bây giờ hắn đã khôi phục trí nhớ, cô phải dỗ dành hắn, nếu không hắn sẽ lập tức hắc hóa cho cô xem. Cô không muốn có Phượng Từ hắc hóa.

Có được câu trả lời hài lòng, Yên Thu mới buông cô ra.

Vừa rồi hắn cọ vào Thời Sênh, lúc này trên mặt hắn đen xì. Thời Sênh buồn cười nhìn hắn, nhưng sau khi phát hiện ra bản thân mình lúc này là một nhúm đen xì xì trong mắt hắn, cả người cô đều không ổn.

“Tiểu Sênh có biến thành thế nào ta cũng vẫn thích.” Yên Thu không quên trêu chọc Thời Sênh.

Thời Sênh túm lấy mái tóc đen xì của mình bùng nổ, “Thích cái rắm ấy! Quay qua bên kia, không được nhìn.”

Yên Thu mím môi cười, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa, từ trong ra ngoài đều tỏa ra tia sáng ấm áp. Hắn nghe lời quay đi, nhưng ánh mắt lại quét nhanh qua bóng người đang chạy trốn trong bóng tối cách đó không xa.

Mắt hắn hơi híp lại, giơ tay vẫy về phía đó, sau đó sau khi hắn phát hiện không thể tùy ý sử dụng như cơ thể của chính mình, lại rủ tay xuống, “Hắn chạy rồi.”

Thời Sênh đang xa xỉ dùng nước khoáng trong không gian để rửa gương mặt đen xì của mình, nghe thấy tiếng Yên Thu liền tùy ý đáp lại một câu, “Giết được một người đã là cực hạn rồi.”

Giết hai người thì thế giới này sẽ phải sụp đổ sao? Chẹp... thực sự cũng đáng để mong chờ đấy chứ.

[...] Ký chủ bình tĩnh lại đi!!

Thời Sênh rửa sạch mặt xong, tên mặt đen bên kia cũng đúng lúc chạy tới, “Nữ hiệp, nữ hiệp, công chúa Ngưng Hoan chạy thoát rồi...”

Tên mặt đen ngừng lại, hắn kinh hoàng nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình.

Vẫn là gương mặt ấy, nhưng quanh người hắn dường như bị bóng tối mơ hồ quấn lấy, như thủy triều dâng trào về phía mình, nhấn chìm hắn xuống tận đáy biển sâu. Hắn cảm thấy hít thở khó khăn, trước mắt bỗng biến thành màu đen.

Chuyện gì thế này?

Trước đây vị Thất hoàng tử này không thích hắn lắm, cũng có chút đáng sợ, nhưng hoàn toàn không đáng sợ thế này, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến người ta như cận kề cái chết.

“Phượng Từ.” Giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử vang lên.

Thứ áp bách sự sợ hãi của hắn biến mất, nam nhân lạnh lùng sẵng giọng, “Không được lại gần nàng mười mét.”

Tên mặt đen còn chưa gật đầu, nam nhân đã quay người lại. Hắn cảm nhận rõ ràng được sát khí và sự u ám trên người nam nhân ấy đều đã biến mất, chỉ trong phút chốc đã đổi thành sự ấm áp vô tận, giống như mỹ nam tử đến từ làn gió xuân ấm áp.

Tên mặt đen: “???” WTF?

Thất hoàng tử đã cài đặt hai chế độ cho mình sao?

Tên mặt đen vô thức cảm thấy bắt buộc phải nghe theo lời nam nhân đó nói, cho nên hắn nhanh chóng lùi lại mười mét vào khu vực an toàn, cơ thể bỗng nhiên nhẹ đi, hít thở cũng thông suốt hơn.

Thời Sênh tùy ý xử lý lại mái tóc mình cho gọn gàng hơn.

“Công chúa Ngưng Hoan chạy rồi.” Tên mặt đen ở phía xa giậm chân, “Nữ hiệp, phải làm sao đây?”

Họ đã đồ sát cả phủ Cửu hoàng tử, bây giờ ngay cả Cửu hoàng tử cũng chết rồi... cái đống đen xì xì bên cạnh nữ hiệp đó hẳn là xác Cửu hoàng tử?

Công chúa Ngưng Hoan chạy thoát rồi, chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền ra bên ngoài, đến lúc đó toàn thành dốc toàn lực truy bắt, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Hắn chỉ muốn kiếm tiền nuôi Thanh Phong Đường của hắn, chứ không muốn đắc tội với triều đình.

“Thì tạo phản thôi.” Thời Sênh nhìn Yên Thu.

Yên Thu ngoan ngoãn cười một cái, trong đôi mắt chỉ có cô, không có thêm bất cứ thứ gì dư thừa khác nữa.

Đây là Phượng Từ của cô.

Thời Sênh cố nén sự kích động muốn giày vò hắn, dắt tay hắn đi ra ngoài phủ.

“Tạo phản?” Tên mặt đen dường như lúc này mới phản ứng lại từ trong sự khiếp sợ, hắn chạy mấy bước đuổi theo Thời Sênh, thế nhưng khi Yên Thu vừa quay đầu lại, lại nhanh chóng lùi về khoảng cách an toàn, cao giọng nói, “Không phải đâu nữ hiệp, điều kiện chúng ta đã giao hẹn không có điều kiện này.”

Tạo phản??

Cô ấy đang đùa phải không?

Cô cho rằng tạo phản chỉ nói thôi là xong được sao? Người ta bố trí suốt mười mấy năm trời còn chưa thành công, cô nói tạo phản là tạo phản được sao? Có thể có tâm chút được không?

“Ta cũng đâu có cho ngươi tham gia, ngươi thích làm gì thì làm, chúng ta hết nợ.”

Tên mặt đen: “...”

Hắn gãi đầu, ban đầu chính hắn đi tìm người hợp tác trước, muốn cùng Thời Sênh diệt trừ công chúa Ngưng Hoan. Khi đó Ngưng Hoan đã bị Thời Sênh đả thương rồi, để hắn tự xử lý, cho nên Ngưng Hoan chạy thoát cũng không thể trách cô được.

Thế nhưng...

Tên mặt đen nhìn thi thể phủ đầy dưới đất, hắn cắn răng, cuối cùng đuổi theo Thời Sênh.

Tên mặt đen còn tưởng Thời Sênh nói muốn tạo phản sẽ trở về mưu tính kế hoạch, ai ngờ vị đại lão này vào thẳng trong cung, bắt trói hết Phi tần Hoàng đế trong cung lại.

Tên mặt đen: “...” Hôm nay hắn còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang nằm mơ đúng không? Tạo phản là tạo phản như vậy sao?

Hay là người của thời đại này đều làm như vậy? Lịch sử viết và trong phim truyền hình chiếu trên tivi đều là bịa bừa thôi sao?

Tên mặt đen bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

“Ngươi đâu, người đâu!”

“Đừng có ồn ào nữa, ngươi có kêu rát họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu.”

Hoàng đế trừng mắt nhìn Thời Sênh đang nói, sắc mặt đỏ bừng, rồi ánh mắt dừng lại trên người Yên Thu.

“Yên Thu, đồ nghiệp chướng, nhà ngươi muốn tạo phản sao? Thả trẫm ra!” Nam nhân đã có tóc hoa râm ngồi trên ghế không ngừng giãy giụa, miệng không ngừng quát tháo, “Ngươi ăn gan hùm rồi hay sao, trẫm là phụ thân của ngươi, mau thả trẫm ra!”

Yên Thu đứng ở một bên, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Hoàng đế.

Hoàng đế tức đến độ đỉnh đầu bốc khói. Hắn để ý đến ông ta một chút thì còn đỡ, đằng này hắn không thèm liếc mắt, một mình ông ta ngồi đó gào thét, đâu còn phong thái của một vị Hoàng đế nữa?

Thời Sênh mang một án kỷ đến trước mặt Hoàng đế, trải một tờ vải lụa ra, đẩy Hoàng đế đến bên đó, “Nào, viết chiếu thư thoái vị đi.”

Hoàng đế trợn mắt, không thể tin được nhìn Thời Sênh, “Ngươi bảo trẫm viết cái gì?”

“Chiếu thư thoái vị.” Thời Sênh lặp lại một lần, “Nghe không hiểu à?”

“Ngươi bảo trẫm viết chiếu thư thoái vị sao, to gan!” Hoàng đế gào lên một tiếng, “Yên Thu, đây là ngươi chỉ thị sao? Ngươi muốn tạo phản thật sao? Ngươi tưởng ép trẫm viết chiếu thư thoái vị là xong sao?”

Xoạt!

Cổ Hoàng đế bỗng nhiên bị đè nặng, hàn khí xông thẳng vào bên trong, giọng nói âm u của nữ tử vang lên, “Có viết không?”

“Không viết!” Hoàng đế tức đến đau tim, nhưng vẫn rất có cốt khí.

“Không viết thì thôi.”

Hoàng đế: “...”

Thời Sênh đá văng bàn ra, dù có viết thì chẳng qua sau này cũng chỉ là sử sách viết dễ nghe hơn một tẹo, thế nhưng dù có viết hay không thì sau này cũng phải dùng vũ lực đàn áp.

Cô híp mắt cười u ám, “Chúng ta tính toán món nợ ngươi coi điện hạ nhà ta là quân cờ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.