Em Lại Gặp Anh

Chương 107: Đại kết cục (Hoàn)




Trần Trung trong lúc cười nói đã quyết định, bây giờ Phương Minh Viễn ở quân đội coi như là có ít quan hệ, đến lúc đó nhờ vả quan hệ, để cho các huynh đệ lần lượt quay về quân ngũ lần nữa để huấn luyện một thời gian, chắc hẳn sẽ rất có ích lợi.

Trần Trung đột nhiên tới, lại không tiếng động mà đi, đối với Asohon Kagetsu cùng Vũ Điền Quang Ly ở trong phòng mà nói, thật là hoảng sợ.

Vũ Điền Quang Ly xoa xoa cái mông của mình, chỗ đó bây giờ đau rát, cô không cần nhìn, cũng đã biết rõ, hiện ra khẳng định đã sưng phồng lên. Một vỗ này của Asohon Kagetsu, sức lực quả thực không nhỏ.

- Aso, cậu dù cho xem tôi không vừa mắt cũng không cần phải dùng lực mạnh như vậy chứ?

Vũ Điền Quang Ly ai oán nhìn Asohon Kagetsu nói.

- Không dùng lực mạnh thế, cậu sao có thể tỉnh táo lại.

Asohon Kagetsu vung cái tay đau, tức giận nói.

- Cậu cho rằng vỗ cậu một vỗ này, tôi dễ chịu lắm à?

- Xì.

Nhìn hai người, Lâm Liên không nhịn nổi bật cười.

- Asohon, cho dù là cậu yêu thương ông chủ, cũng không thể đối với bạn bè cũ ác như vậy chứ?

Vũ Điền Quang Ly oán trách nói.

- Tôi dám nói, ba bốn ngày nữa cũng không thể khỏi, bộ dạng tôi thế này, đến lúc đó làm sao tham dự những buổi tiệc kia chứ?

- Thôi đi, cậu Phương ở Nhật Bản, cậu còn có tâm tư dự tiệc?

Asohon Kagetsu không chút khách khí vạch trần nói.

- Chỉ cần lung lạc tốt cậu Phương, nịnh bợ tốt chị Liên, cậu còn lo không có phim đóng?

- Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận cậu nói có lý, nhưng cậu không muốn biết, ngày hôm qua rốt cuộc là ai đem chúng ta đưa vào trong phòng cậu Phương sao?

Vũ Điền Quang Ly bất đắc dĩ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Asohon Kagetsu thanh âm cực thấp nói.

- Cậu vẫn không muốn biết, là ai đã nhìn đôi tiểu bảo bối đã giữ gìn hơn hai mươi năm của cậu?

Asohon Kagetsuvừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Vũ Điền Quang Ly, cậu ngày hôm qua quần áo tán loạn, tôi và chị Liên cũng không giống cậu, muốn tôi nói như vậy, cậu đó là tự làm tự chịu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điền Quang Ly lập tức sụp đổ, cô cũng biết rõ, cái này trách không được người ta, tình hình lúc đó cô cũng nghe Trần Trung đã từng nói đại khái qua, lúc ấy Trần Trung cùng Phương Minh Viễn bởi vì không có ăn bữa ăn khuya mà không bị hôn mê, những người khác lúc ấy đều ngủ mê man. Lại không biết rốt cuộc là người nào nhằm vào mình, hơn nữa khách sạn cũng có hiềm nghi, cho nên cũng không nên nhờ khách sạn xin giúp đỡ. Loại tình huống này, đương nhiên là không thể để ý nhiều như vậy, dù sao cũng là mạng người quan trọng hơn. Chỉ là cô vẫn không cam lòng, tự mình vất vất vả vả giữ gìn sự thanh bạch nhiều năm như vậy, cứ như vậy lại để cho một hay mấy tên đàn ông nhìn thấy.

- Ai, cậu thật sự là thông minh một đời, hồ đồ chốc lát.

asohon Kagetsu nhìn ra rối rắm trong lòng cô, lấy tay hung hăng gõ lên trán Vũ Điền Quang Ly, lấy giọng cực nhỏ nói:

- Cô cảm thấy Trần Trung sẽ tiến vào sao?

- Ý của cậu là...

Vũ Điền Quang Ly lập tức tỉnh ngộ, quay đầu nhìn phía Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn bị cô nhìn bằng ánh mắt phát sáng lấp lánh, như là Cự Long thấy bảo thạch, toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên, không tự chủ được xê dịch ra xa, ho hai tiếng, lúc này mới khó khăn mà nói:

- Quang Ly, tôi thừa nhận, lúc ấy xác thực là đã thấy. . . Cái không nên nhìn, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ thôi. Tôi cam đoan với cô, tôi thật không có. . .

- Minh Viễn, đừng nói nữa.

Lâm Liên chỉ cảm thấy hai má mình nóng đến mức có thể dùng để rán trứng được. Sau khi cô biết được sự thực trần trụi, tuy rằng thẹn thùng, nhưng cũng còn điềm tĩnh so với Vũ Điền Quang Ly, nhìn bộ dáng Trần Trung, lại nghe một chút lời nói của Phương Minh Viễn vừa rồi, cô cũng đã rõ được tám phần. Trái lại Vũ Điền Quang Ly bởi vì hoàn toàn "lộ hết", mà nhất thời không có ý thức, mới vừa rồi Phương Minh Viễn kỳ thật đã nói.

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nhìn ba người, mặt của Lâm Liên còn muốn chui vào trong ngực, trên mặt càng lúc càng đỏ ửng, thậm chí có xu hướng lan ra tận cổ.

Asohon Kagetsu mặc dù cả mặt như ráng mây, nhưng coi như còn bình tĩnh. Ánh mắt Vũ Điền Quang Ly lại làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy có chút ghê rợn, luôn luôn có cảm giác như mình trở thành thịt Đường Tăng.

-Không phải là đã thấy hết sạch của cô sao? Tuy là bạch hổ, nhưng cũng không phải là có một không hai chứ?

Phương Minh Viễn trong lòng thầm nói. Có điều nói thầm vẫn là nói thầm, lời này hắn không dám nói ra, chỉ sợ Vũ Điền Quang Ly nổi đóa ngay tại chỗ.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trên cửa phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Phương Minh Viễn như thấy ân nhân cứu mạng đến lập tức lớn tiếng nói:

- Vào đi.

- Cậu Phương, Tây Trạch cùng người phụ trách khách sạn Hồ Ashi đã đến.

Trần Trung ở ngoài cửa lên giọng nói.

- Bây giờ đang ở trong phòng tạp đạo.

- A, tôi ra ngay.

Phương Minh Viễn như được đại xá lập tức nhảy người lên, liền đi ra ngoài cửa. May mà hắn cũng không thay quần áo lúc đi ngủ, hiện tại bộ quần áo này mặc dù có chút dúm dó, nhưng cũng không cần thay lại quần áo.

- Đứng lại.

Vũ Điền Quang Ly lập tức giơ tay ngăn cản hắn.

-Quang Ly, tôi có chính sự đây này, cô nếu có chuyện gì, chúng ta chốc nữa nói sau được không?

Phương Minh Viễn vẻ mặt đau khổ nói.

- Ai ngăn cậu làm chuyện chính sự?

Vũ Điền Quang Ly thò tay giúp hắn sửa sang lại quần áo, lại kéo kéo góc áo.

- Asohon, đem lược của cậu cho tôi; chị Liên, chị mang khăn mặt cho hắn, để bộ dáng này ra ngoài, đến lúc đó hắn mất mặt thì sao.

Phương Minh Viễn đành phải đứng đó, nhìn ba cô gái giống như vợ bé vây quanh hắn bận rộn, một lúc lâu sau, Vũ Điền Quang Ly lúc này mới từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần, thở dài nói:

- Cũng tạm được a, nếu thời gian đầy đủ hơn một ít, thì tốt hơn.

Nói xong Vũ Điền Quang Ly tiến lại gần, thò tay sửa sang lại cổ áo của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn nhìn khuôn mặt của Vũ Điền Quang Ly tiến lại gần, dùng thanh âm cực thấp ở bên tai của hắn nói:

- Cậu Phương, việc lần này, cậu nên có trách nhiệm đối với ba chị em chúng tôi a.

Nói xong, cũng không đợi Phương Minh Viễn trả lời, liền đem hắn đẩy đến trước cửa, cười toe toét quay về ôm Asohon Kagetsu cùng Lâm Liên.

- Cậu nên có trách nhiêm đối với ba chị em chúng tôi a.

Giọng nói của Vũ Điền Quang Ly văng vẳng trong tai, Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong lòng có chút nói thầm, "Tại sao là ba chị em, mà không phải chính cô ta?" Phương Minh Viễn nhìn ba người các cô vài lần, cuối cùng vẫn không lập tức quay trở lại hỏi đáp án.

- Này, Quang Ly, cậu vừa rồi lén lút cùng cậu Phương nói cái gì đó?

Asohon Kagetsu thấy Phương Minh Viễn đã ra khỏi phòng, lại kéo cửa phòng vào, lập tức hỏi. Lâm Liên cũng lập tức dựng lỗ tai lên.

- Tại sao phải nói cho các cô biết?

Vũ Điền Quang Ly đắc ý cười nói, đây mới là buồn ngủ lại có người đưa gối tới, Phương Minh Viễn tự mình giơ rất nhiều thóp ra, cô há có thể không tốn sức mà túm lấy. Vũ Điền Quang Ly suy nghĩ rất rõ ràng, bất kể là ở Hollywood Mỹ, hay là ở Nhật Bản, Hồng Kông đoán chừng đi đâu cũng vất vả, muốn nổi tiếng trong giới nghệ thuật, hoặc là phải có tài hoa xuất chúng hơn người, hoặc là phải có hậu trường mà không ai không coi trọng. Mà hậu trường làm sao có? Gia tộc Vũ Điền ở Nhật Bản cũng xem như một gia tộc lớn, nhưng sức ảnh hưởng của họ căn bản không tiến vào được Hollywood, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến giới nghệ thuật Nhật Bản.

Bản thân mình coi như là không tệ, tốt xấu cũng xem như là người có bối cảnh, người không có bối cảnh, còn hi vọng trở thành ngôi sao nữ sao? Cho nên loại quy tắc ngầm này, mới có thể ở trong giới nghệ thuật toàn thế giới đều lưu hành.

Vũ Điền Quang Ly cảm thấy thà vì vai diễn mà không thể không đi nịnh nọt những người đàn ông kia, còn không bằng tự mình dứt khoát lại gần nịnh nọt Phương Minh Viễn, dù sao mình đối với hắn cũng tương đối có hảo cảm, mặc dù Vũ Điền Quang Ly không biết cái này rốt cục có phải là tình yêu hay không. Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điền Quang Ly lại đỏ lên.

- Có nói hay không? Có nói hay không?

Asohon Kagetsu vươn hai tay, cười ha ha nói.

Vũ Điền Quang Ly lập tức lui về phía sau vài bước, cùng cười theo nói:

- Asohon, đừng tới đây, đừng tới đây.

Cô quả thực sợ nhất là ngứa.

- Vậy cậu vừa rồi và cậu Phương nói cái gì?

Asohon Kagetsu không buông tha nói.

- Tôi nói, bảo hắn trừng trị những kẻ đáng giận kia.

Vũ Điền Quang Ly lại lui về phía sau vài bước nói.

- Những kẻ khốn nạn kia quá ghê tởm.

Asohon Kagetsu chần chừ một chút, lắc đầu nói:

- Tôi không tin, lời này không đáng để cậu nhào đến bên tai hắn nói. Xem ra cậu định không nói cho chúng tôi? Chị Liên, chị ngăn cậu ấy lại, túm lấy hai tay, lát nữa, chúng ta trước hết tra tấn năm phút sau lại hỏi tiếp.

- Năm phút.

Vũ Điền Quang Ly thất thanh kêu lên,

- Như vậy sẽ chết người đấy.

- Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đem cô cứu sống.

Asohon Kagetsu "nhe răng cười độc ác" nói.

- Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói có được không?

Vũ Điền Quang Ly liên tục xin tha nói.

- Tôi vừa rồi cùng hắn nói, muốn hắn phải chịu trách nhiệm với ba chị em ta về chuyện ngày hôm qua.

- Ai nha.

Lâm Liên bụm lấy khuôn mặt vốn đỏ như tấm vải trong tay dũng sĩ đấu bò hoảng sợ nói.

- Em. . . Các em ở lại chỗ này đó, chị phải đi. . . Đi cùng Minh Viễn tiếp khách.

Nói xong, cô liền hướng phía ngoài đi ra.

Vũ Điền Quang Ly ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, cười hi hi nói:

- Chị Liên, đây chính là cơ hội khó có được a, bằng không cái tên đầu gỗ kia có qua mười năm nữa, cũng chưa chắc đã lĩnh hội được tâm ý của chị.

Lâm Liên dùng sức giãy dụa nói:

- Quang Ly, em mau thả chị ra. Chị thật sự có việc.

Asohon Kagetsu đi tới, vỗ vỗ lên tay của Vũ Điền Quang Ly, ra hiệu cô buông ra, lại kéo tay của Lâm Liên, không cho cô chạy trốn, nhẹ giọng nói:

- Quang Ly, cô phải nghĩ kỹ đấy, đừng đến lúc đó, lại thay đổi chủ ý. Cái này quan hệ đến đại sự cả đời của cô đấy.

Vũ Điền Quang Ly nhún vai nói:

- Dù sao tôi muốn phát triển trong giới nghệ thuật, thì tốt nhất là không nên tuỳ tiện kết hôn, hơn nữa tôi còn cần có một hậu thuẫn mạnh mẽ, bảo đảm tôi không bị quy tắc ngầm vây khốn, hắn rất phù hợp, hơn nữa tôi cũng ưa thích hắn. Yêu hay không yêu tôi vẫn không thể xác định, nhưng tôi rất ưa thích hắn. Hơn nữa trong gia tộc của chúng tôi cũng sẽ không phản đối, chỉ sợ là chú tôi còn ước gì xảy ra chuyện như vậy.

- Nhưng còn con cái thì sao?

Lâm Liên nhẹ giọng hỏi thăm. Theo cô thì phụ nữ không có con là không hoàn chỉnh.

- Sắp tới em không thể nào có con được, tinh lực không đủ. Sau này khi có con cái, em cảm thấy nó có thể được cả bố mẹ yêu thương hay không là quan trọng nhất, chứ không phải xem bố mẹ rốt cuộc có tờ giấy kia hay không. Hơn nữa cho dù là có con, em cũng không có ý định để cho nó cùng các anh chị em khác tranh đoạt tài sản,em tin rằng, đến lúc đó, tài sản của mình cũng đủ để bảo đảm nó không phải lo chuyện áo cơm. Còn về sau nữa, thỉ phải do tự nó đi phấn đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.