Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 163: 163: Lần Đầu Tiên Có Người Nói Với Nàng Như Vậy !




Nam nhân tên là Văn Phong Tẫn, y và Miên Đăng, kiếp trước của Vương Tiểu Mị, là đồng môn của một môn phái ẩn cư, tình cảm đã rất tốt từ nhỏ, khi còn bé đã là trúc mã có tình trúc mã có ý rồi. Theo lời của chính Văn Phong Tẫn, họ là một cặp được tạo nên bởi trời đất.

Hai người vốn định kết bạn dạo chơi ba năm rồi trở về môn phái cử hành lễ thành hôn.

Kết quả không nghĩ tới lần đi này lại là tử biệt......

Vương Tiểu Mị: Có bất tử được không nhỉ? Vụ "về nhà là kết hôn ngay" của anh bị cắm cờ trắng rồi á!

Mọi người thời cổ xưa rất mê tín, theo đuổi cái gọi là mọc cánh thành tiên, còn luyện ra rất nhiều vị thuốc và tạo ra vô số phiền toái làm hao tài tốn của vì chuyện này nữa. Hoàng đế và quý tộc lại rất tin vào điều này và phái rất nhiều người đi tìm thuốc bất tử nữa.

Mà hai người đi dạo chơi không biết là bị xui hay gặp may mà đúng lúc cứu được một kẻ máu me đầy người, nói bằng giọng của Văn Phong Tẫn, kiếp trước của hắn, cũng chính là Miên Đăng, là một người lạnh mặt tốt lòng, không chỉ chữa khỏi vết thương của đối phương mà còn đánh lùi vài người tới đây ám sát gã nữa.

Nhưng không nghĩ tới lại càng ngày càng nhiều thích khách hơn nữa, cuối cùng người kia vẫn chết, trước khi chết thì bảo mình là người tìm tiên đan mà Hoàng đế phái đi, cuối cùng gởi luôn viên tiên đan cho Miên Đăng.

Miên Đăng và Văn Phong Tẫn biết đây là một củ khoai lang phỏng tay.

Nhưng mấy kẻ muốn được trường sinh kia sẽ không bỏ qua cho họ, sợ dù có hủy đi đan dược thì những người đó vẫn sẽ không tin.

Họ lập tức lên đường trở về bang phái tìm kiếm trợ giúp, kết quả còn chưa tới bang phái mà đã được chào đón bởi bốn làn sóng vây quét rồi.

Hai người vẫn không địch lại, lúc chạy trốn tới sau núi, cả người Miên Đăng đã bị trọng thương, gần bên bờ vực tử vong.

Văn Phong Tẫn cũng không muốn đi đâu nữa, mạnh mẽ chống chọi bằng nghị lực muốn cứu sống Miên Đăng, đám truy binh ở phía sau cố ý trêu chọc họ như mèo đang vờn chuột, nhìn họ dựa vào nhau mà chạy trốn.

Nói tới đây, cánh tay của Văn Phong Tẫn đột ngột dùng sức siết đau Vương Tiểu Mị, y như đang đắm chìm trong miền hồi ức, hai mắt chợt biến thành màu đỏ tươi, dọa Vương Tiểu Mị sợ tới mức cuộn thành một cục không dám nói lời nào.

Văn Phong Tẫn nói tiếp, song vì mạng sống, hai người vẫn quyết định ăn đan dược. Họ không biết đan dược là thật hay giả, nhưng đã bị ép vào đường cùng như thế, có thể sống được thì cũng tốt lắm rồi!

Khi đó, hai người hòa hợp với nhau như vậy thì sao có thể sống một mình được, vất vả lắm họ mới nhanh chóng đưa ra quyết định để Miên Đăng sống sót, kết quả Miên Đăng gạt Văn Phong Tẫn rồi dùng miệng đút đan được qua cho Văn Phong Tẫn.

Đan dược là đồ thật, nhưng tác dụng mọc cánh thành tiên của nó lại không được tốt đẹp như vậy, cứ hỏi những người đã theo đuổi cách thành tiên và ăn được tiên đan hậu quả ra sao là biết ngay thôi.

Tuy Văn Phong Tẫn vẫn còn sống, nhưng Miên Đăng đã chết rồi. Mà Văn Phong Tẫn cũng biến thành một quái vật không tim không phổi, sẽ không đau đớn hay tử vong gì tựa như một thi thể, y giết hết những tên thích khách đó rồi ôm thi thể của Miên Đăng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Nhiều năm sau, Văn Phong Tẫn một lòng muốn báo thù thành lập tổ chức của mình và bắt đầu cướp đoạt những dược liệu quý hiếm ở khắp nơi, cũng không từ thủ đoạn mà lấy được những thứ nghe đồn là có thể khởi tử hồi sinh.

Cuối cùng y cũng vơ vét được không biết bao nhiêu thứ, lập nên cung mộ bí mật và tìm được Cây Tương Tư trong truyền thuyết.

Chẳng ai biết cái cây này có thể cứu sống Miên Đăng được hay không cả. Nhưng sau khi Văn Phong Tẫn thử hết mọi biện pháp, y không chùn bước trước việc nghĩa mà nằm vào cạnh bên thi thể và ngủ trong chiếc quan tài......

Dưới tàng Cây Tương Tư, tương tư mười kiếp đau tận xương.

Bây giờ, Vương Tiểu Mị thật sự đã về lại trên thi thể này và tỉnh dậy sau mười kiếp rồi...

Nghe xong câu chuyện này, Vương Tiểu Mị nhất thời không biết nên nói gì mới tốt nữa.

Hắn không hề hoài nghi về lời nói của Văn Phong Tẫn như một bản năng. Dù sao thì nỗi thống khổ và căm hận lúc nhắc đến cái chết của Miên Đăng cũng không giống như đang làm bộ, mà hành vi nằm trong mộ địa này của đối phương cũng khiến Vương Tiểu Mị đánh mất luôn cả suy nghĩ nghi ngờ.

Chỉ là......

"Tui thật sự không có ký ức của đoạn thời gian đó...... Hơn nữa, tui toàn bị gọi là Vương Tiểu Mị không thôi, dù bây giờ anh có gọi tui là Miên Đăng đi chăng nữa, tui cũng......" tui cũng không bày ra cái vẻ mặt kích động kiểu "lão công ta đã trở về ngươi vất vả rồi hu hu hu" đâu nhé!

"Đừng ngại." Văn Phong Tẫn cúi đầu lộ ra một nụ cười nông cạn, "Người mà ta muốn nhất đã trở về bên ta, vô luận là thân phận hay bộ dáng gì thì cũng là ngươi thôi......."

"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà......" Đại lão cương thi cười rất có thâm ý.

Nhưng Vương Tiểu Mị lại hận mình không thể khóc cho y xem, đại lão ơi, tụi mình cũng sắp biến thành bánh chưng rồi mà còn nói chuyện yêu đương gì nữa vậy nè trời? Chẳng lẽ gọi là vợ chồng bánh chưng hả?!

Uầy không đúng!

Vương Tiểu Mị chợt nhớ đến một chuyện: "Anh ăn tiên đan rồi vậy chẳng phải là đã thành tiên rồi hả? Vậy anh đâu có phải là bánh chưng nhỉ?! Thế anh có biện pháp gì để tui biến lại thành người không!"

Khi tỉnh lại và phát hiện mình không có nhiệt độ cơ thể hay nhịp tim gì, thiếu chút nữa hắn đã tự hù chết bản thân luôn rồi. Vương Tiểu Mị không muốn làm cương thi đâu, làm cương thi thì cả đời hắn cũng không chạm đến mặt đất luôn quá.

"Bánh chưng?" Văn Phong Tẫn nghiêng đầu: "Có ý tứ gì?"

"Úi, bánh chưng là cương thi đó, há há, xin lỗi nha, tui xem hơi nhiều tiểu thuyết ấy mà." Vương Tiểu Mị gãi đầu.

"Cương thi?" Ấn đường của Văn Phong Tẫn nhăn lại, hoa văn màu đỏ ở chính giữa của giật giật, "Ta dùng dược vật xong cũng tương đương với đã chết rồi, không cần ăn uống ngủ nghỉ gì, vết thương cũng có thể nhanh chóng khép lại, nhưng ta lại mất đi nhịp tim và nhiệt độ cơ thể, không khác biệt gì mấy so với người đã chết. Mà ngươi lại là cương thi đã được huyệt mộ và cây thần bảo dưỡng để không thối rữa, ta tạm thời không có cách nào khiến cơ thể của ngươi sống lại cả."

Vậy, vậy còn không phải là bánh chưng à?

Vương Tiểu Mị mất hết ý chí mà gục đầu xuống.

"Đừng lo, dù có là bánh chưng đi chăng nữa, ngươi cũng là cái ngọt nhất mà." Văn Phong Tẫn ôm hết cả người Vương Tiểu Mị vào trong ngực, dùng chóp mũi ngửi một cái rồi lại chạm môi mình tới.

Vương Tiểu Mị: "......"

Á, đúng là nam nhân mà, ngoài miệng thì nói có thể gặp được ngươi là tốt rồi, trên thực tế lại hận không thể lột sạch rồi nhấn lên giường dùng sức làm ha.

Vương Tiểu Mị nhìn khuôn mặt bảnh trai cùng với giá trị nhan sắc cao ngất như ác quỷ đó của đại lão... đột nhiên cậu thấy phấn khởi —— giơ tay đút vô ngực của đại lão.

Có tiện nghi mà không chiếm là đồ khốn!

Tuy Vương Tiểu Mị vẫn chưa hiểu hết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng sống hơn hai mươi năm rồi, mỹ nam nằm sẵn trong tay đó mà ngu gì không sờ chứ!

Vương Tiểu Mị đưa tay vói vào trong ngực của đại lão rồi sờ soạng một phen rất thỏa mãn!

Lúc đầu Văn Phong Tẫn còn ngây người, nhưng rồi đôi mắt lại chiếu bừng ánh sáng, y thậm chí còn phối hợp chủ động cong lưng để Vương Tiểu Mị mò cho dễ nữa cơ.

Miên Đăng......

Cuối cùng cũng có một ngày ngươi lại có dục vọng với ta như thế......

Cảm nhận được sau lưng được người nào đó vuốt ve ôn nhu hơn nữa.

Vương Tiểu Mị cong nhiều năm mà còn hay bị đám bạn trong vòng gay quậy đến mức nản lòng thật sự cảm thấy nếu mình đã chết và lại có được một lão công bánh chưng thâm tình (quan trọng nhất là giá trị nhan sắc con mẹ nó quá là cao luôn) như vậy cũng không tồi đâu.

Chỉ là...... cương thi có cứng lên được không nhỉ......

Tui chỉ xem một cái thôi...... khụ khụ, không có ý gì khác đâu, chỉ tò mò muốn xem chút xíu thôi hà......

Vương Tiểu Mị gục đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn háng của đại lão một cái.

Quần áo phùng phình như vậy nhưng vẫn nhìn ra được nơi đó phồng phồng lên.......

He he~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.