Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 8




An Nhạc không nhìn cái người đang cười đến vui vẻ, trợn mắt hừ mũi bùm bùm đánh máy

[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ngươi một đại lão gia, muốn kết hôn thì kết hôn hỏi ta làm cái gì? Ta cũng không phải mẹ ngươi.

[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *mỉm cười* không phải ngươi để ý sao?

Nói gì vậy? Ai để ý? An Nhạc cắn môi dưới, tức giận thở một hơi.

[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *căm tức nhìn* ai để ý chứ, ta kiện ngươi, ngươi dám ăn nói lung tung.

[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Thẹn quá hóa giận?

An Nhạc không đáp lời, đánh qua một kỹ năng (Nghỉ ngơi một chút, giá trị pháp lực của An Nhạc đã phục hồi), mà trận quyết đấu giữa hai người vẫn bất phân thắng bại, vì vậy An Nhạc đánh ra chiêu này, nếu Công Tử không né tránh sẽ bị đánh ngã.

Hiển nhiên là An Nhạc đánh lén không thành công, Công Tử lộn một vòng xinh đẹp tránh được công kích của cô.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Được rồi, không đùa nữa, nói thật ta cảm thấy kết hôn với người không quen biết thì không được tốt lắm, cho dù là ở trong trò chơi. Cho nên ngươi có biết acc nữ nào không, giới thiệu cho ta.

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Hmm? Giới thiệu? *hoảng sợ*

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Không thì ngươi luyện một acc nữ.

Cố Tử Mặc đánh xong câu này không khỏi nở nụ cười, hiện tại phản ứng của bên kia hẳn là rất thú vị.

Phốc! An Nhạc trợn to mắt, sau đó dùng tay che miệng ngã xuống giường, ngăn không được cất tiếng cười. Thật may mắn hiện tại cô không uống nước, nếu không sẽ giống như lần trước bị sặc nước a! Lời nói của Công Tử thật sự quá kinh người!

“Cậu cười cái gì thế?” Hứa Ngọc nhìn thấy An Nhạc như vậy, tò mò chạy tới muốn xem. An Nhạc lập tức ngồi dậy lấy tay che màn hình, hướng về phía Hứa Ngọc lắc đầu “Không có gì!”

“Không cho tớ xem ?” Hứa Ngọc nhướng lông mày, đưa tay qua gãi ngứa An Nhạc.

“Thật sự không có gì mà!” An Nhạc vừa cười vừa tránh né tập kích.

Kết quả, gãi một hồi Hứa Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh trên máy tính, cô lắc đầu thở dài “Cậu cao hứng như vậy thì ra là vì ở chung một chỗ với Công Tử.”

An Nhạc không trả lời mà dùng tay đẩy Hứa Ngọc qua một bên.

Sau khi Hứa Ngọc rời đi An Nhạc mới nhìn về phía màn hình máy tính, Công Tử vẫn còn đứng trước mặt cô, dường như vẫn đang chờ câu trả lời của cô, mọi người vây xem xung quanh cũng đã tản đi hết rồi.

An Nhạc kéo thanh cuộn khung chat liền thấy ‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ có nói một câu.

[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Hai kẻ vô lương tâm này nhất định dùng mật ngữ rồi, đi thôi, đừng làm bóng đèn.

An Nhạc cười cười, thích thú nhìn Công Tử ở trước mặt, lời vừa rồi của hắn mặc dù làm cô cao hứng, nhưng cũng không cao hứng đến choáng váng đầu óc. An Nhạc không quên Công Tử hiện tại không biết cô là ai, càng không biết cô là con gái, vì vậy mấy lời này cũng không đại biểu cho cái gì! Hơn nữa theo ý định ban đầu, cô cũng không muốn Công Tử biết acc này là của cô, bởi vì cái acc này của cô lúc trước có chút to gan, cho nên nếu muốn dùng thân phận ‘An Nhạc’ nhận thức Công Tử thì phải tạo lại cái mới.

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tại sao ta lại phải luyện, nếu muốn thì một mình ngươi luyện hai cái không phải được rồi sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.