Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 57




Man cự nhân chạy nhanh, mặt đất chấn động, nơi nó đi qua như có cuồng phong gào thét, trực tiếp liền xuất hiện ở bên ngoài quầng sáng của Thánh Tuyết thành. Tu sĩ trong thành, đều tinh tường thấy được từng màn lúc trước, giờ phút này đều không biết làm sao, không biết là nên mở ra quang màn, hay là nên giữ vững nguyên dạng.

Cũng chính lúc này, từng trận thanh âm của kèn truyền ra, tu sĩ Mặc Thổ cung cùng với Tây Mạc bên ngoài thành trì đều lui ra phía sau, bao gồm mọi người bên ngoài, còn có dị yêu mãnh thú trên mặt đất, toàn bộ đều chậm rãi lui ra phía sau. Sau một nén nhang, bên ngoài Thánh Tuyết thành, đã không còn thấy bóng dáng của một tu sĩ Mặc Thổ cung nào nữa cả.

Trận này là lần đầu song phương tiếp xúc, đôi bên đều có tâm tư thăm dò, khắc chế ở dưới Nguyên Anh. Nhưng Mạnh Hạo xuất hiện, cũng đã làm rối loạn lần thăm dò này, nhất là sĩ khí đã đứt, Mặc Thổ cung liền rút đi, không chút do dự.

Mặc Thổ cung lui bước, trong Thánh Tuyết thành nhấc lên từng trận hoan hô, nhưng rất nhiều người đều hiểu được, chiến tranh cùng Mặc Thổ cung, đây chỉ là vừa mới bắt đầu.

Vị lão thái bà tu vi Nguyên Anh kia, giờ phút này từ giữa không trung đi tới, đứng ở trước người Mạnh Hạo, ngắm nhìn Mạnh Hạo. Bốn phía dần dần yên tĩnh, quầng sáng ngoài thành trì không có tiêu tán, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Ngươi cần gì.

Lão thái bà chậm chạp nói.

- Hàn Tuyết tằm.

Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng.

- Ngươi có sở trường về cái gì?

Lão thái bà chậm rãi nói.

- Ta cứu nàng.

Mạnh Hạo chỉ chỉ Hàn Tuyết San bên cạnh.

- Không đủ.

Lão thái bà lắc đầu.

- Ta cứu nàng hai lần!

Mạnh Hạo thật thà nói.

- Vẫn là không đủ.

Lão thái bà vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Mạnh Hạo.

- Ta nghĩ về sau có lẽ ta sẽ cứu nàng lần thứ ba.

Mạnh Hạo chần chờ một chút.

- Ngươi cho dù là cưới nàng, cũng không đủ, ấu thể Hàn Tuyết tằm, luyện hóa cần một năm, vả lại hiện nay trong gia tộc, chỉ còn lại có hai kén!

Lão thái bà thản nhiên nói.

- Ta sẽ dùng độc.

Mạnh Hạo nghĩ nghĩ, nhìn lão thái bà.

- Luyện độc một năm cho gia tộc Hàn Tuyết ta, lão thân có thể làm chủ, cho ngươi một con Hàn Tuyết tằm. Nhưng mà nếu bị ta phát hiện ngươi còn có tâm tư khác, như vậy ngươi có thể tiến vào thành, nhưng sẽ không có cơ hội để đi ra ngoài nữa.

Lão thái bà liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, tay phải vung lên, thân thể Hàn Tuyết San bay ra, bị lão thái bà mang theo, xoay người đi về phía quầng sáng.

Trước khi bước vào quầng sáng, Hàn Tuyết San bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn Mạnh Hạo.

- Tổ nãi nãi đã đáp ứng ngươi rồi, nếu ngươi có lòng xấu xa, ngày sau sẽ bị thiên lôi diệt hồn, Tuyết tằm phản phệ, tự giải quyết cho tốt!

Mạnh Hạo mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên biến sắc, tay phải không chút do dự bỗng nhiên nâng lên, trong tay đã lôi ra linh hồn của Lão Tổ Lý gia. Một tiếng lôi đình nổ vang, một đạo thiểm điện từ bầu trời gào thét mà đến, trực tiếp bổ vào trên hồn thể của Lão Tổ Lý gia, tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng nguyền rủa của lão còn chưa kịp xuất ra, thì đã bị Mạnh Hạo lập tức thu lại.

Nhưng giờ phút này, hắn lại phát hiện, người xung quanh đều lấy vẻ mặt cổ quái nhìn mình, ngay cả lão thái bà kia cũng đều sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.

- Ngoài ý muốn, khụ khụ... Đây là ngoài ý muốn.

Mạnh Hạo có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng.

Thánh Tuyết thành to hơn Đông Lạc thành nhiều, trong thành chia ra làm nội ngoại, nội là gia tộc Hàn Tuyết, ngoại là tu sĩ trong thành.

Bởi vì ở chỗ thiên về rét lạnh, thường tồn tại gió tuyết, cũng chính là nhiều khi trong thành đều là tuyết trắng phau phau, có một mảnh phong cảnh mà ở miền nam nhìn không tới.

Ngoại thành phía đông, có một dãy nhà, mỗi một chỗ đều có một dòng linh tuyền, mặc dù linh khí không nhiều lắm, nhưng ở Mặc Thổ mà nói, này đã là biểu hiện của cực kỳ xa xỉ.

Những tòa nhà này đều là đơn độc, đều tồn tại trận pháp, khiến cho nơi này nếu không được chủ nhân đồng ý thì rất khó xâm nhập đi vào. Trọng yếu nhất là trận pháp của mỗi một tòa nhà đều liên kết cùng chủ trận của Thánh Tuyết thành, cho nên uy lực rất mạnh.

Có thể ở trong nơi này, đối với Thánh Tuyết thành mà nói đều là tân khách cực kỳ trọng yếu, mà chỗ ở của Mạnh Hạo, cũng chính là được an bài ở tại nơi này.

Nhà của hắn không lớn, nhưng đình viện lại không nhỏ, man cự nhân đang ngồi dưới đất, giống như một tòa núi nhỏ, ngủ gà ngủ gật, chốc chốc tỉnh dậy sẽ nắm lên đống thịt lúc nào cũng chồng chất bên người để ăn, mồm to nuốt vào. Một khi thức tỉnh mà không có thịt, man cự nhân này sẽ trừng tròng mắt, rống to.

- Thịt... Thịt...

Mỗi khi nó kêu như vậy, Mạnh Hạo sẽ mang theo bất đắc dĩ, nhanh chóng đem thịt dâng lên, thời gian càng dài, Mạnh Hạo càng có cảm giác mình đang nuôi một cái tổ tông...

Trong đình viện của tòa nhà này, ngoại trừ man cự nhân rất thích ăn thịt ra, thì còn có một nam tử trung niên. Vô luận là khi nào, thì trên mặt của gã đều là mang theo chua sót, giống như mướp đắng vậy. Mạnh Hạo sau hai lần hầu hạ man cự nhân, thì liền đem công tác thần thánh này giao cho vị nam tử trung niên nọ.

Người này, chính là cái vị Tư Long Tây Mạc bị Mạnh Hạo đi kia bắt, nay tuy nói là đã được Mạnh Hạo giải phong ấn, nhưng lại có độc đan nhập vào cơ thể, khiến cho gã không dám có nửa điểm tâm tư gì khác, chỉ có thể thở dài nhận mệnh.

Lại chính là trong ngôi nhà này, theo Mạnh Hạo yêu cầu, Hàn Tuyết San suy nghĩ không ít biện pháp, rốt cục làm ra rất nhiều mầm móng hoa sen, sau khi được Mạnh Hạo thôi hóa thì đem trồng tại trong sân viện.

Khắp nơi đều là hoa sen, chẳng qua đóa hoa có thể sinh trưởng ở chỗ này cũng không phải sen thường, mà là tuyết liên.

Tuyết liên hoa khắp nơi, đóa hoa nở ra rất đẹp, bao trùm toàn bộ sân, Mạnh Hạo thường xuyên ngắm nhìn hoa sen này, vừa ngắm chính là một ngày.

Xem hình dạng của hoa, cảm cái thần của hoa, minh ngộ ý của hoa, dung nhập vào Liên Hoa kiếm trận của bản thân.

Nguyên bản đối với vị Tư Long của Tây Mạc kia mà nói, cuộc sống như kia thế, cũng không phải không thể nhận. Chính là... từ khi Mạnh Hạo hỏi thăm xưng hô của Tư Long này xong, từ sau khi Mạnh Hạo hiểu được cái gì là dị yêu xong, thì vị nam tử trung niên có tên là Cổ Lạp này, liền cảm giác được đáy lòng phát lạnh, cũng có chút bi thảm.

Bởi vì Mạnh Hạo thích nghiên cứu, nghiên cứu máu, nghiên cứu xương, nghiên cứu thân thể, nghiên cứu đồ đằng, mỗi một lần nghiên cứu, đối với Cổ Lạp mà nói đều là một hồi ác mộng.

- Tư Long phân ra từ một đến chín giai, chín giai xưng là Đại Tư Long. Dị yêu cũng chia làm chín giai giống như vậy, ở toàn bộ vùng đất Tây Mạc tồn tại đủ loại mãnh thú kỳ dị, chúng được gọi chung là dị yêu!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trước một đóa hoa sen, nhìn hoa sen, trong đầu lại hiện lên hiểu biết đối với Tư Long Tây Mạc.

- Dị yêu là từ một đến chín giai, địa yêu mười giai, thiên yêu mười một giai, mười hai giai thì lại là.... đồ đằng!

Trong mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc hiện lên tinh mang, thông qua hiểu biết đối với dị yêu, hắn đối với đồ đằng Tây Mạc đã không còn xa lạ như trước nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.