Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 47




Núi Tử Lam ở Kinh Thành có một con hồ yêu tự xưng là Tiêu Dao tiên quân, trước kia hắn vốn là hồ yêu ở đất Thanh Khâu, từng được xem các vị tiên nhân đánh cờ, sau đó hắn ăn trộm một quân cờ nên pháp lực tăng lên rất nhiều. Bởi vì nhìn thấy tiên nhân rất tự nhiên, thoải mái, hắn muốn giống tiên nhân nên tự gọi mình là “Tiêu Dao tiên quân”.

Con yêu quái này không giống với những con yêu quái bình thường khác, hắn hiểu âm luật, thích thư họa, thiên về thi từ ca phú, bởi vì trời sinh tính tình phong lưu nên thường xuyên sai lũ tiểu yêu thuộc hạ đến Kinh Thành lừa gạt thiếu nữ xinh đẹp về làm nha hoàn động phủ.

Có lẽ là do duyên phận, ngày đó, hắn gặp được Kiều Doãn Mai vừa mới bị bắt tới. Kiều Doãn Mai này là tiểu thư của Kiều gia giàu có ở Kinh Thành, bởi vì từ nhỏ thông thạo cầm kỳ thi họa, không thích nữ công gia chánh nên được gọi là “Kinh Thành đệ nhất kỳ nữ”.

Do cha của cô muốn đưa cô đến Hoàng Cung tham dự tuyển phi, trong lòng Kiều Doãn Mai tích tụ, dưới tình huống này gặp được Tiêu Dao tiên quân.

Một người nhìn thấy người kia tinh thông cầm kỳ thi họa, trong đáy lòng liền có vài phần chân tình chân ý, mỗi ngày đều trà ngon nước ngọt tiếp đãi giai nhân.

Một người thấy người kia anh tuấn phóng khoáng lại đối đãi với mình khá tốt, mặc dù là yêu nghiệt nhưng vẫn hơn hẳn những tên phàm phu tục tử theo đuổi lợi danh mà cô thường thấy, dần dần không rời bỏ được động phủ này.

Hai người cứ như vậy yêu nhau, mỗi ngày ở trong động đánh đàn nhảy múa, thảo luận âm luật, đánh cờ.

Nhưng chuyện tình người yêu không phải là thứ lễ pháp thế tục có thể chấp nhận, cho nên tình tiết vì thế mà bắt đầu, người chơi nhận nhiệm vụ của lão đầu Kiều gia, chính là diệt trừ động phủ của Tiêu Dao tiên quân, mang Kiều Doãn Mai trở lại Kiều gia.

Tiêu Dao tiên quân trước khi chết đem nguyên thần luyện thành vong tình đan, thỉnh cầu người chơi cho Kiều Doãn Mai ăn, vì hắn biết lấy tính tình của Kiều Doãn Mai chắc chắn không chịu dễ dàng rời đi, cho nên, luyện vong tình đan là để Kiều Doãn Mai quên đi chuyện ở động phủ.

Kết cục của câu chuyện, sau khi Kiều Doãn Mai ăn vào vong tình đan được người chơi hộ tống đến cửa động phủ, lại như cũ lặng lẽ trở vào, không muốn rời khỏi động phủ, mà cô có quên đi những chuyện của cô với tiên quân hay không, sẽ không ai có thể biết được.

An Nhạc làm xong nhiệm vụ đứng dưới tàng cây hoa đào bên ngoài núi Tử Lam, có chút thất thần, trước kia vội vội vàng vàng thăng cấp, thấy nhiệm vụ kêu giết ai thì giết, chưa từng chú ý quan sát nội dung câu chuyện, lúc này làm lại một lần nữa không khỏi cảm khái một tiếng.

, nhiệm vụ này thật đúng là tàn nhẫn, không làm nhiệm vụ thì không thể qua, làm nhiệm vụ lại đem một đôi uyên ương có tình chia rẽ.

Thật sự phải là bi kịch mới tốt sao? Chuyện của Mạc công tử với Tần Hồng Ngọc lúc trước cũng thế, aizzz, cô càng ngày càng muốn đi thăm dò đám nhân viên nòng cốt của cái trò chơi này, đặc biệt là bên kế hoạch kịch tình.

[Mật ngữ] Tụ bạch tuyết ~ Nữ vương: Không Say, hôm nào đó ngươi dẫn ta đi thăm công ty của các ngươi có được không?

An Nhạc đã sớm biết hai người Trịnh Kinh với Tô Thành là nhân viên thiết kế trò chơi, bọn họ tới chơi, hơn nữa còn gọi luôn cả Cố Tử Mặc chính là muốn thể nghiệm ở góc độ người chơi, thuận tiện xem xem có Bug hay không.

Lúc trước Cố Tử Mặc tra được thông tin tài khoản của An Nhạc, còn làm một vài hành động tương tự như Bug là bởi vì hắn có acc đặc quyền GM.

[Mật ngữ] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Không thành vấn đề, lúc nào em tới cũng được.

Cho nên vào ngày chủ nhật, An Nhạc lôi kéo Cố Tử Mặc tới công ty của Trịnh Kinh, hôm này là ngày nghỉ, trong công ty không có ai, vì vậy cả công ty lớn như vậy chỉ có mấy người bọn họ.

Ngày hôm đó An Nhạc bộ dáng tò mò quấn lấy Trịnh Kinh hỏi đủ thứ, hoàn toàn đem bạn trai chính quy quăng ở một bên, kết quả chính là bạn trai chính quy bất mãn.

Trịnh Kinh và Tô Thành đều phát hiện người nào đó bất mãn, chỉ có người thần kinh thô như An Nhạc mới hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục vây quanh Trịnh Kinh hỏi tới hỏi lui. Trịnh Kinh liếc mắt một cái, sắc mặt của Cố Tử Mặc đã vô cùng thối, hắn càng thêm phối hợp trả lời các câu hỏi của An Nhạc.

Nói đùa, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng gặp được đâu, trước kia Cố Tử Mặc hầu như không có nhược điểm, thường xuyên làm đủ mọi loại S đối với đám bọn họ, bây giờ rốt cuộc bọn họ có thể S lại hắn, làm sao có thể bỏ qua được chứ!

Trịnh Kinh vừa giảng giải vừa cười trộm trong lòng.

An Nhạc một bên quan sát, một bên cám khái, sau khi tốt nghiệp thật muốn đến đây làm việc, làm ra trò chơi của mình là một chuyện khiến người ta vui vẻ đến cỡ nào.

Cố Tử Mặc nhìn ánh mắt An Nhạc, không dấu vết chen vào giữa hai người, nói với cô “Em muốn tới đây làm việc?”

Hey, An Nhạc kinh ngạc nghiêng đầu sang nhìn Cố Tử Mặc, cô hình như chưa bao giờ nói với hắn chuyện này, làm sao hắn biết được? An Nhạc đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sau đó khóe môi co giật, chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng tới như vậy?

Thôi, nếu như đã bị hắn nhìn thấu thì cô cũng không cần che dấu, An Nhạc gật đầu nói “Ừ, anh cũng biết em học khoa văn học mà, cho nên em vô cùng hứng thú với mấy cái cốt truyện này.”

Cố Tử Mặc nhíu mày “Thật sự thích đến như vậy?”

An Nhạc không chút do dự đáp “Đương nhiên.”

Nghe vậy, Cố Tử Mặc hời hợt nói “Nếu như thích, vậy sau này tới đây thực tập là được rồi.” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như đang bàn về chuyện thời tiết thường ngày.

An Nhạc mở to ánh mắt, cô kéo tay áo hắn, dừng lại nói “Có thể sao?”

Cố Tử Mặc nghiêng đầu chớp mắt một cái, vươn một ngón tay chọc vào trán cô, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt “Không phải là em thích sao?”

An Nhạc có chút xấu hổ đẩy hắn ra, cái tên này thật đúng là, lời nói bình thường độc ác muốn chết, còn thích chọc cho cô tức giận, hôm nay có người ngoài ở đây lại nói lời ngon tiếng ngọt.

Không phải là em thích sao?

Thấy hắn nói như vậy thật giống như chỉ cần là cô thích, hắn sẽ giúp cô làm được.

An Nhạc hắng giọng, nghiêm túc nói “Nếu như có thể, vậy trước hết cám ơn anh.”

Chỉ cần có cơ hội, cô không ngại là do người ta giới thiệu, cũng không ngại người khác nói mình dựa vào quan hệ gì đó, bởi vì xoắn xuýt những chuyện này không có ích gì, bắt được cơ hội trước mắt mới là thật, thử nghĩ xem cho dù là nhờ quan hệ đi, dù sao cũng sẽ gặp không ít khó khăn, chờ đến khi thành công rồi ai sẽ để ý xem ngươi dựa vào cái gì tiến vào, cô chính là một người thực tế như vậy đấy.

Cố Tử Mặc bỗng nhiên nghiêng người nhích tới bên tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói “Chỉ cám ơn ngoài miệng như vậy không có chút thành ý nào.”

An Nhạc lập tức tỏ ra khinh thường, xem đi, lại tới nữa, mới vừa cảm động xong lại làm cho cô muốn đi nhéo hắn một cái.

An Nhạc dời tầm mắt nhìn về gian phòng phía trước, nghĩ muốn quay đầu sang hỏi Trịnh Kinh.

“Đây là phòng số liệu.” Cố Tử Mặc đã đi trước giới thiệu, cho nên An Nhạc không chút suy nghĩ, rất vui vẻ theo sau hắn đi vào.

Trịnh Kinh với Tô Thành nhìn thoáng qua, sau đó đồng thời thở dài một hơi, vốn muốn xem bộ dáng Cố Tử Mặc ghen đến luống cuống, kết quả cái gì cũng không thấy được, hắn sẽ không dấu vết làm cho lực chú ý của An Nhạc trở lại trên người hắn.

Nhưng mà, Trịnh Kinh, Tô Thành hai người cũng đều bật cười, mặc dù không thấy được bộ dạng luống cuống của hắn, chỉ với mấy việc như vậy cũng có thể đủ cho bạn bè tổn hại hắn rồi.

Cố Tử Mặc chưa bao giờ để ý đến con gái, nhìn bây giờ xem, hắn dường như hoàn toàn hãm sâu vào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.