Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 46




Nghĩ đến những chuyện đã qua, Cố Tử Mặc chỉ trả lời lại một câu “Thích một người không cần lý do.”

Lời này khiến cho An Nhạc nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong trò chơi, có lần hắn trả lời một cô gái: Thích một người không cần lý do, không thích một người cũng không cần lý do.

An Nhạc lại nói “Nhưng em có rất nhiều khuyết điểm, thứ nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh nhiều hơn yêu bản thân mình, thứ hai, tính cách của em cũng không tốt lắm, thứ ba, em không giỏi xử lý mọi chuyện, thứ tư…..” An Nhạc liệt kê ra một đống khuyết điểm, cuối cùng hỏi “Như vậy cũng không có vấn đề gì sao?”

Cố Tử Mặc cười cười, thong thả trả lời “Khuyết điểm với ưu điểm kết hợp lại mới có thể ra được một An Nhạc hoàn chỉnh, đúng không? Còn có mỗi người đều phải yêu mình trước rồi mới có năng lực yêu người khác.”

Yêu mình trước, mới có năng lực yêu người khác!

Những lời này An Nhạc khá tán thành, nhưng mà nếu cô đã nói ra khuyết điểm của mình rồi, cũng rất muốn biết trong mắt hắn, ưu điểm của cô là cái gì?

Cho nên cô truy hỏi “Khuyết điểm em nói rồi, anh nói ưu điểm của em đi.”

Cố Tử Mặc lấy tay sờ lên cằm, làm bộ suy tư, hồi lâu sau thở dài một hơi nói “Xong, không tìm được.”

An Nhạc giơ tay tính đánh Cố Tử Mặc một cái lại bị hắn nhanh tay chụp được, hắn nhìn cô, đôi chân mày đẹp khẽ nhướn lên, cười nói “Nhìn xem, em lại có thêm một khuyết điểm nữa, thiếu kiên nhẫn.”

An Nhạc trừng mắt, sau đó nở nụ cười nhẹ giọng nói “Anh biết em còn có một khuyết điểm nữa sao?” Cô vừa nói, một tay khác tập kích tới.

Cố Tử Mặc nhanh tay lẹ mắt lần nữa bắt lấy tay An Nhạc, không chỉ như thế, hắn nắm lấy hai tay cô trở mình một cái đem cô đặt phía dưới, tạo thành tư thế vô cùng mờ ám.

Trái tim An Nhạc đột nhiên tăng tốc nhưng ngoài miệng vẫn không phục nói “Thắng cũng không vinh quang gì, lấy ưu thế sực mạnh trời sinh áp bức người khác.”

Cố Tử Mặc rất vô tội nói “Em đã nói là do trời sinh, vậy không cần cảm thấy đáng tiếc.” Nói đến đây tầm mắt của hắn bắt đầu đi dạo trên mặt cô……

An Nhạc nhìn ánh mắt tỏa sáng của hắn dưới ánh đèn mờ mờ, không tự chủ được nuốt nước miếng, có chút miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng hắn thật sự không làm gì cả, nhưng cô lại có cảm giác bị người làm chuyện xấu.

An Nhạc mấp máy môi muốn nói gì đó để xua đi không khí kỳ lạ này.

Cố Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một câu “Em mặc….. áo sơ mi của anh.” Lúc nói đến chữ “anh”, hắn cố ý tăng thêm âm điệu.

Một câu nói lại khiến An Nhạc đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn không chút son phấn giống như quả đào mới chín, hết sức động lòng người.

An Nhạc hoàn toàn không dám nhìn vào mắt hắn nữa rồi, bởi vì ở lại là quyết định bất ngờ nên không có quần áo tắm rửa, vì vậy lúc tắm xong đi ra ngoài cô mặc áo sơ mi của Cố Tử Mặc, dù có cảm giác được ánh mắt của hắn có chút không đúng, nhưng vừa rồi hắn cũng không nói cái gì, không nghĩ tới bây giờ lại nói ra một câu khiến người ta muốn chết như vậy.

“Được rồi, đừng nháo nữa.” An Nhạc tránh thoát khỏi tay hắn nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt người nào đó.

Tuy là nói đắp chăn tinh khiết nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ hai người đang yêu đương, mà An Nhạc đối với mấy chuyện đó không phải cái gì cũng không biết, cho nên lúc đồng ý ở lại cô cũng có nghĩ tới, nếu như hắn muốn thì cô nên làm cái gì?

Chắc chắn là cô sẽ từ chối, bởi vì cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng một mặt khác, An Nhạc lại mờ hồ mong đợi, loại mâu thuẫn trong lòng này An Nhạc không biết những cô gái khác khi yêu đương có như vậy không, nhưng cô thật…….

Cố Tử Mặc bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, lên tiếng gọi “An Nhạc, nhìn anh.”

An Nhạc cảm thấy trái tim mình muốn nổ tung rồi, cô giống như chú mèo xù lông nhìn vào mắt hắn, giọng điệu không quá thân thiện “Làm cái gì?”

Cố Tử Mặc thấy cô không tránh tầm mắt hắn nữa mà đã quay đầu lại nhìn, hắn cười một tiếng nói “Làm cái này.” Tiếng nói vừa dứt, đầu hắn hạ xuống hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt cảm nhận được đôi môi ôn nhuận của hắn, An Nhạc chỉ có một suy nghĩ: Cái tên này thật đáng ghét! Cô định cắn lên môi hắn trả thù, ai ngờ lại bị cắn ngược lại.

Nhiệt độ vì nụ hôn này mà tăng lên không ít, những sợi tinh mịn dọc theo khóe môi hắn rơi xuống xương quai xanh của An Nhạc, thân thể cô phát run, như vậy là không được. Lúc An Nhạc nhịn không được muốn kêu dừng, hắn đã đi trước một bước ngừng lại.

An Nhạc sửng sốt, Cố Tử Mặc ôm cô quay một vòng, không phải tư thế nguy hiểm mà là tư thế ôm nhau, hắn ôm chặt cô, đầu gác bên hõm vai cô thở dốc “An Nhạc, chúng ta phải nhanh chóng kết hôn mới được.”

An Nhạc nghe hiểu ẩn ý của hắn….. cái tên này!

Sự cảm động xâm chiếm khắp lồng ngực An Nhạc, cô nhắm mắt lại, không một tiếng động ôm chặt lấy hắn, một đêm này hai người ôm nhau ngủ, chuyện gì cũng không có phát sinh, đây chính là những chuyện đã xảy ra trong lần đầu tiên An Nhạc đến nhà hắn.

Bởi vì hôm sau là thứ bảy, ngày kế tiếp là chủ nhật, hai người hưởng thụ trọn vẹn 48 tiếng đồng hồ, cuối tuần ngọt ngào ở bên cạnh người yêu.

Thứ hai đi làm, An Nhạc thu được một món quà nhỏ, là do Cố Tử Mặc tùy tùy tiện tiện ném tới, lúc đầu cô còn đoán đông đoán tây không biết là cái gì, kết quả là nguyên bộ chìa khóa nhà hắn.

Lúc nhận được món quà này An Nhạc có chút sợ hãi, thật sự là sợ hãi, nói gì thì trong thực tế cô với Cố Tử Mặc mới quen biết hơn một tháng, mà hẹn hò cũng chỉ có một tuần, nhận vật này quá mức áp lực đi!

An Nhạc nhìn chằm chằm chùm chìa khóa, ngượng ngùng nói một câu “Cái này hình như không tốt lắm.”

Cố Tử Mặc hỏi “Không tốt chỗ nào?”

An Nhạc bất mãn, hắn biết rõ rồi còn cố hỏi “Anh không cảm thấy tiến triển như vậy quá nhanh sao? Em với anh chỉ mới hẹn hò có một tuần.”

Cố Tử Mặc cười như không cười nhìn cô nói “Nhanh? Anh với em nói chuyện cũng được nửa năm rồi đấy!”

An Nhạc ngẩn ra, bĩu môi lẩm bẩm nói “Đó là trò chơi, sao có thể tính?…….”

Người nào đó híp mắt “Không tính?”

Dưới dâm uy của người nào đó, một người nào đó bị áp chế rồi, thật ra thì thử nghĩ mà xem, những chuyện đã xảy ra trong trò chơi như thế nào lại không tính? Tình cảm từ chỗ nào phát sinh thì cũng là tình cảm, nếu như không phải vì internet, hai người bọn họ làm sao có thể đến với nhau đúng không?

Internet có lẽ là hư ảo, nó có thể giống như bọt biển, tới cũng nhanh biến mất cũng mau. Nhưng chuyện phân phân hợp hợp trong tình cảm đâu phải chỉ có yêu qua mạng mới kết thúc như thế, trong cuộc sống, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, yêu đương nhiều năm cuối cùng không bệnh mà chết không phải là không có, kết hôn nhiều năm sau đó trở mặt thành thù cũng không phải không có. Cho nên, chuyện tình cảm không phải tất cả đều có thể trọn vẹn, yêu qua mạng cũng có thể thành công, từ nơi nào bắt đầu không quan trọng, quan trọng nhất là tình cảm phải chân thật.

An Nhạc nhận lấy chìa khóa, giơ về phía Cố Tử Mặc, vẻ mặt xán lạn cười nói “Được rồi, khi cô vợ tương lai của anh còn chưa xuất hiện, em sẽ tạm thời giữ giúp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.