Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 42




Trong lòng An Nhạc rối rắm, mặc dù cô không muốn nụ hôn đầu của mình tiến hành dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nhưng trong lòng vẫn có phần mong đợi là sao đây?

Đang lúc nội tâm An Nhạc thấp thỏm lo lắng, Cố Tử Mặc đột nhiên vươn tay ra ôm lấy thắt lưng cô, An Nhạc khẽ run lên.

Hắn thật sự muốn hôn trước mặt mọi người sao?

An Nhạc nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía hắn, Cố Tử Mặc cũng đúng lúc cuối đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, hình ảnh của đối phương in trong đáy mắt, tựa như có tia lửa đang thoát ra.

An Nhạc không tự chủ mấp máy môi, mà trong phút chốc ấy khóe môi Cố Tử Mặc thoáng qua một nụ cười mị hoặc, trong lúc cô còn đang bị yêu nghiệt bất thình lình cười một cái câu hồn, trước mắt bỗng tối sầm lại, cánh môi mềm mại của hắn rơi xuống trên môi cô, trong nháy mắt, hơi thở của hắn vây quanh An Nhạc.

Về phần vì sao trước mắt An Nhạc lại tối sầm là vì lúc Cố Tử Mặc cúi đầu hôn cô, đồng thời tay trái cầm lấy cuốn mục lục bài hát chắn trước mặt hai người bọn họ, tầm mắt đám đông bị cách ở phía ngoài.

Mọi người “hừ” một tiếng, hiển nhiên là không hài lòng với hành động này của Cố Tử Mặc.

Mà lúc này, An Nhạc không còn nghe thấy gì nữa, hai tai dường như đột nhiên không nghe được, tất cả âm thanh bên ngoài đều không thể truyền tới tai cô, duy nhất có thể nghe được chính là tiếng tim đập thình thịch của hai người, An Nhạc dựa theo bản năng nhắm nghiền hai mắt.

Nếu như không phải vì thời gian không đúng, Cố Tử Mặc nhất định sẽ làm một nụ hôn thật sâu, nhưng bây giờ không được, nơi này còn có một đám người vây xem. Cho nên Cố Tử Mặc cũng chỉ nhẹ nhàng đáp xuống, sau đó ở trên môi An Nhạc trằn trọc lưu luyến một chút liền buông ra.

Lúc hai người tách ra, mặt An Nhạc đã hoàn toàn đỏ, mặc dù một phần nguyên nhân là vì ngượng ngùng, còn có một phần khác là do thể chất của cô vốn như thế, uống chút rượu cũng đỏ mặt, buổi sáng chạy bộ hai vòng cũng đỏ mặt, nhưng lúc này còn ai đi quản vấn đề thể chất gì đó nữa chứ!

Mọi người nhìn thấy mặt An Nhạc đỏ tới như vậy, cuối cùng cũng hài lòng cho qua.

Lần này tới lượt Cố Tử Mặc xoay chai, miệng chai lại chỉ về phía Trịnh Kinh, trong ánh mắt cầu xin của Trịnh Kinh, Cố Tử Mặc nhìn An Nhạc, khẽ cười nói “Cũng là hôn, còn về đối tượng…. Tô Thành đi!”

An Nhạc lúc này quên hết ngượng ngùng, rất muốn ôm lấy Cố Tử Mặc nói một câu: Quá hiểu lòng người!

Tô Thành bất đắc dĩ nói “Vì sao tớ cái gì cũng không làm lại trúng đạn?”

“Tớ uống rượu” Trịnh Kinh nhìn Tô Thành một cái, không do dự nói.

Cố Tử Mặc cười cười “Vừa rồi không biết là kẻ nào ồn ào đến vui vẻ thế nhỉ, sao nào, bây giờ đổi lại là mình liền nhát gan?”

Cố Tử Mặc vừa nói thế, cả đám người liền ồn ào hùa theo.

Cuối cùng, Trịnh Kinh vài lần đến gần cũng không có gan hôn xuống, vẫn là Tô Thành trâu bò nói một câu “Lằng nhằng thì không phải đàn ông!” sau đó kéo cổ Trịnh Kinh qua hôn một cái, sau cùng Tô Thành còn đặc biệt bình tĩnh bổ sung thêm “Không phải xong rồi sao?”

Đám người hét chói tai, hưng phấn nhất phải kể đến An Nhạc và Đại Ngọc Nhi.

Tối nay, mọi người chơi đến 11 giờ rưỡi mới trở về! 1 giờ sáng, An Nhạc nằm trên giường vẫn chưa ngủ được, nghĩ tới nụ hôn buổi tối, không khỏi dùng ngón tay sờ sờ lên môi, mỗi cô gái đều có mơ ước về nụ hôn đầu.

An Nhạc từng nghĩ qua, nụ hôn đầu của mình phải ở dưới bầu trời đầy tuyết, những bông tuyết bay lượn trong không trung, lãng mạn ấm áp.

An Nhạc từng nghĩ qua, có lẽ đó là lúc hai người cãi nhau, bạn trai đột nhiên ôm lấy cô, sau đó hôn lên môi, bá đạo ngọt ngào.

An Nhạc từng nghĩ rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối không hề nghĩ tới nụ hôn đầu của mình lại diễn ra như vậy, tất cả tưởng tượng đều không rung động như trong thực tế! An Nhạc tựa hồ vẫn còn nhớ cảm giác môi hắn phủ lên, còn có nụ cười yêu nghiệt trước khi hôn.

Một đêm này nhất định sẽ là đêm khó quên nhất trong ký ức của cô.

………

Ngày hôm sau, Cố Tử Mặc như bình thường đến đón cô, về chuyện tối hôm qua không có ai nhắc tới nhưng gần như là ngầm hiểu lẫn nhau, hai người bắt đầu hẹn hò rồi, còn về chuyện bạn trai bạn gái thường chọn địa điểm nào để hẹn hò, cái thứ nhất An Nhạc nghĩ đến chính là rạp chiếu phim.

Cho nên sau khi hết giờ làm, hai người về nhà tắm rửa thay đồ rồi chạy đến rạp chiếu phim.

Hai người chọn một bộ phim bom tấn có nhà sản xuất lớn, diễn viên nổi tiếng, về phần mọi người hỏi phim bom tấn có hay không, có ấn tượng không, An Nhạc trả lời không được rồi, bởi vì cô và Cố Tử Mặc đều ngủ gật.

Nói chung có thể trả lời là: không tệ, một bộ phim có thể thôi miên người xem.

Hẹn hò ở rạp chiếu phim coi như thất bại.

An Nhạc nghĩ rạp chiếu phim không được vậy thì đổi chỗ khác, cho nên qua một ngày, cô lại kéo Cố Tử Mặc đi dạo chợ đêm, mọi người ở đây vào ban ngày vội vã, lúc này bước chân cũng có chút nhẹ nhàng thoải mái.

Hai bên đường bán không ít đồ ăn vặt, An Nhạc mua hai xâu cánh gà nướng, đưa chó Cố Tử Mặc một xâu nhưng hắn không nhận.

Cô cười nói “Anh còn chưa ăn qua đồ ăn vặt ngoài chợ đúng không!”

Cố Tử Mặc đúng là chưa ăn, hắn cũng không biết phải nói thế nào, nhìn cái giá bị nướng đến đen thui là hoàn toàn mất hết khẩu vị.

An Nhạc biết bệnh sạch sẽ của hắn lại tái phát, cô cũng không miễn cưỡng, mỗi người đều có thói quen riêng, không thể giống nhau, như vậy liền không cần can thiệp, tôn trọng lẫn nhau.

An Nhạc vừa ăn cánh gà nướng vừa nhìn những quán nhỏ bên đường, chợt nghe thanh âm nói chuyện truyền đến từ phía sau “Đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu, nhìn cái tướng ăn của cô gái kia xem, hoàn toàn chẳng có chỗ nào xứng với vị soái ca bên cạnh.”

“Hay là em gái, hai người đó cũng không thân mật lắm.”

An Nhạc quay đầu lại nhìn, phía sau cũng không còn tiếng nói, nhưng có hai cô gái cứ nhìn trái nhìn phải.

An Nhạc lại nhìn Cố Tử Mặc, hướng miệng về phía trước mỉm cười nói “ông xã, có dầu.”

Cố Tử Mặc đương nhiên cũng nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, hắn vốn có chút không vui, đang muốn làm gì đó thì nghe An Nhạc gọi hắn là ông xã, cho nên cũng không tức giận nữa, rất phối hợp rút khăn giấy giúp cô lau đi vết dầu trên môi, vô cùng ôn nhu nói “Xem em kìa, luôn không chú ý như vậy.”

“Không phải còn có anh sao?”An Nhạc hờn dỗi một tiếng, sau đó cười híp mắt nói “Ông xã, anh có biết vì sao cho tới nay bông hoa lài luôn cắm trên bãi phân trâu không?”

Cố Tử Mặc cảm thấy hứng thú nhướng mày hỏi “Tại sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.