Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 36




Sáng hôm sau, An Nhạc đeo túi sách đi trong sân trường, xa xa nhìn thấy Cố Tử Mặc thật sự đến đón cô, xe dừng lại ở ngay vị trí ngày hôm qua, hắn nghiêng người tựa vào cửa xe, một thân tây trang màu xanh phối hợp với Audi A6 đen tuyền, thật là có một loại cảm giác trai đẹp xe tốt.

An Nhạc cảm thấy hai mắt mình lấp lành rồi, cô lần nữa nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện hôm qua mấy cô nàng dùng để tẩy não cô là thật sao? Người này đúng là có ý với cô?

Cố Tử Mặc cũng nhìn thấy An Nhạc, hôm nay cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa cao cao, mặc một bộ quần áo thoải mái càng lộ ra nét trẻ trung xinh đẹp, hắn đứng từ xa nhìn cô cười một cái.

An Nhạc mấp máy môi, không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, thành thật mà nói cô không thích trở thành tiêu điểm trong đám đông, sau đó lại có cảm giác bị người vây xem, nhưng là cô cũng không thể ở trước mặt mọi người bỏ qua ý tốt của người ta.

Lúc An Nhạc chỉ còn cách Cố Tử Mặc vài mét, có một cô gái xinh đẹp không biết là ai đến trước cô một bước bắt chuyện với hắn, An Nhạc chỉ đành dừng bước, mặc dù thế, giọng nói của bọn họ vẫn truyền đến chỗ cô.

Đó là thanh âm hưng phấn của cô gái “Cố luật sư, thật sự là anh, em còn tưởng rằng ai đứng chỗ này! Em là Lý Mẫn, anh còn nhớ không? Lần trước anh đến giảng đường dạy một buổi, em ngồi ở hàng thứ nhất còn trả lời vấn đề của anh nữa.”

Cố Tử Mặc liếc An Nhạc đang đứng bất động một cái, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt nhàn nhạt trả lời “Vậy sao, xin lỗi không nhớ rõ” Tuy nói như thế nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không hề có ý xin lỗi.

Lý Mẫn khoát tay nói “Không sao, không cần xin lỗi, lần này không nhớ cũng rất bình thường!” Cô ta nói tới đây tạm ngừng một chút, nháy mắt với Cố Tử Mặc, tinh nghịch nói “Chỉ cần lần sau không quên mất là được.”

Cố Tử Mặc rất thành thật nói “Cái này không dám bảo đảm, tôi đối với khuôn mặt đại chúng thường không nhớ nổi.”

Lời nói thật là…. độc ác! An Nhạc đứng xa xa cho là như thế, bởi vì cô gái này có thể nói là xinh đẹp, lại bị người ta nói thành gương mặt đại chúng, mỹ nữ sẽ không khó chịu sao? Hơn nữa lời này còn do người mình ngưỡng mộ nói ra! Quả nhiên khuôn mặt của Lý Mẫn thoát cái cứng lại.

An Nhạc nhất thời có chút đồng tình với em gái này.

Nhưng là lòng đồng tình của cô xuất hiện chưa tới ba giây đã bị hắn dập tắt.

“An Nhạc, em đứng ở đó đếm xem trên mặt đất có bao nhiêu con kiến hả? Lên xe.” Gọi thẳng tên như thế khiến cho An Nhạc không có chỗ trốn, mặt cô giật giật, aaaaaaaaaa! Quả nhiên Cố luật sư ôn nhu gì đó chỉ là ảo tưởng!

Lên xe, An Nhạc nhìn qua kính chiếu hậu, bóng dáng em gái kia đã đi xa rồi, liếc Cố luật sư đẹp mắt bên cạnh một cái, nói với hắn “Cố luật sư, anh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, nhìn xem con gái nhà người ta khóc rồi, uyển chuyển hơn một chút mới tốt.”

Cố Tử Mặc trả lời rất nhanh “Đối với người có tâm địa không cần phí thời gian.” Nói xong hắn lại liếc cô “Em cho là tôi làm không đúng?”

An Nhạc không có nghĩ như thế, hiển nhiên cô cũng nhìn ra cô gái kia không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, kia hoàn toàn là mượn cơ hội tiếp cận, lấy lập trường của một người đứng xem cùng lập trường của người trong cuộc, nếu như không thích thì nên quyết đoán một chút.

Nhưng nếu đứng ở lập trường của cô gái kia, cảm thấy có chút đáng thương, cô không phải chưa từng đơn phương yêu mến người khác, loại cảm giác này cô có thể hiểu được, bị người trong lòng nói như vậy đả kích là rất lớn, có lẽ trong một lúc không thể khôi phục như trước được.

An Nhạc cười cười nói “Không có, chỉ là cảm thấy nếu như cô ấy là người thức thời, từ chối uyển chuyển là được rồi, còn nếu không thức thời, lúc này nói mấy câu độc ác cũng không muộn. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, hoàn toàn không có tính tham khảo, Cố luật sư cũng đừng để trong lòng.”

Cố Tử Mặc không trả lời cô, chỉ là đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo, liếc xéo cô hỏi ngược lại “Em hi vọng tôi trưng ra vẻ mặt ôn hòa với cô gái khác?” Âm cuối cùng hơi cao, không nghe ra vui buồn.

Oanh! Đầu óc An Nhạc thiếu chút nữa nổ tung.

Những lời này rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi, An Nhạc có chút đứng ngồi không yên, bỗng nhiên cảm thấy không gian bên trong xe quá chật hẹp, làm cho hô hấp không thông thuận, cô ngượng ngùng cười nói “Cố luật sư sao lại hỏi tôi như vậy, đừng đùa tôi nữa.”

An Nhạc cũng không hy vọng điểm này! Chuyện đó khiến cho Cố Tử Mặc rất hài lòng, hơn nữa hắn còn thấy hình ảnh rất thú vị, chính là cô khẽ đỏ mặt, đứng ngồi không yên, trong lúc vô tình bắt đầu xoắn hai tay lại.

Đáng yêu làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Cố Tử Mặc không có hành động như vậy, hiện tại nên biết điểm dừng, hù đến cô là coi như xong.

Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh hắn.

……….

Từ lúc An Nhạc nghe những lời đó cả ngày không thể hồi hồn, cái câu “Em hi vọng tôi trưng ra vẻ mặt ôn hòa với cô gái khác?” thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, quấy nhiễu khiến cô không biết làm sao.

Nếu như hắn thật sự có ý với cô, thì cô phải làm gì bây giờ?

An Nhạc nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, thành thật mà nói cô cũng không ghét Cố Tử Mặc, nghĩ đến được hắn thích, lòng hư vinh không thể thiếu của con gái lại xuất hiện, đó là vui vẻ, nhưng ngoài vui vẻ còn có chút sợ hãi, cô cùng hắn trước kia chưa từng quen biết, hắn vì sao lại thích cô?

Hơn nữa tuy An Nhạc không ghét hắn nhưng cũng không nói là thích.

Nếu như nói đến thích, bây giờ cô lại thích Công Tử trong trò chơi hơn, nhưng Công Tử kia cũng chỉ là nhân vật ảo. An Nhạc cho dù có thích cũng không có dũng khí đi tiếp xúc với một người mình không biết, nếu Công Tử khác xa so với tưởng tượng của cô, không phải rõ ràng gặp ánh sáng chết rồi sao?

Đây chính là tâm tình mâu thuẫn bên trong, mỗi câu nói của Cố Tử Mặc trong mắt cô bị phòng đại vô hạn, sau đó lại tiến hành vô số loại bổ não, con gái chính là như vậy, đối với một vài chuyện sẽ đặc biệt nghĩ nhiều.

Ngày hôm nay An Nhạc đi hơi sớm, báo cáo một chút với Cố Tử Mặc, còn chưa tan tầm đã trốn về.

Trở lại trường học, người đầu tiên An Nhác tìm chính là giảng viên hướng dẫn để hỏi chuyện thực tập của cô.

“Em hỏi cái này làm gì?”

“Em chỉ muốn biết có phải Cố Tử Mặc sắp xếp em đến chỗ đó thực tập không?”

“Không phải, em nghĩ nhiều rồi.”

An Nhạc thấy ánh mắt giảng viên hướng dẫn lóe lên, có chút hoài nghi lời này là thật hay giả “Thật sự là….” An Nhạc còn chưa nói hết, giảng viên hướng dẫn vỗ vỗ vai cô nói một câu “Hãy quý trọng cơ hội thực tập hiếm có này.” sau đó liền rời đi.

An Nhạc nhìn bóng lưng giảng viên hướng dẫn, chỉ đành quay về ký túc xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.