Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 30




[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Kháo! Bình thường đi đối kháng không phải rất tích cực sao, thấy ta ở trận doanh đối địch lập tức chạy tới giết, còn là hai đánh một, hiện tại gọi đi thi đấu lại không chịu đi.

[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: *ngậm họng* lúc nào vậy, sao ta không nhớ rõ, Vòng Tròn, ngươi có nhớ không?

[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Này, ngươi bị ngốc sao, chuyện đó chưa từng xảy ra thì làm sao mà nhớ được.

[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Hai người các ngươi đừng có mà giả ngu!

[Bang phái] Ta đến vui đùa một chút thôi: Hai đánh một? Những lời này thật khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, không muốn nghĩ bậy cũng không được, Hoa Dại, thì ra ngươi là cường tráng thụ!

[Bang phái] Lâm biệt không nói yêu: Lão bà……..

[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: ………

[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Phốc [đập bàn cười]

[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: [che miệng cười trộm]

[Bang phái] Tôi vì bạn mà đến: Khụ khụ, mấy người thật không phúc hậu, đừng thừa dịp Hoa Nhà không có ở đây mà bắt nạt Hoa Dại.

[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Kháo! Một đám vô lương, ông đây nói không lại, vậy ẩn kênh còn không được sao.

Hoa Dại phát xong mấy lời này thật đúng là đã ẩn cả kênh bang phái, những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau một hồi, nếu như là người vô sự, vậy càng không liên quan.

[Bang phái] Nhiều năm say đắm mỹ nhân: An tỷ thấy thế nào? Có muốn tham gia siêu cấp đối kháng không, lấy danh hiệu đệ nhất Server cũng không tệ.

[Bang phái] Tôi vì bạn mà đến: Ta cũng pass, tham gia cái này mỗi ngày đều phải ngồi canh thời gian, nói chung là phiền phức.

An Nhạc cũng không nói ra chuyện trong lòng lo lắng, bởi vì lúc hai Server đối kháng có yêu cầu đến thành phố chỉ định dự thi, nói cách khác những người trong trò chơi sẽ gặp mặt nhau.

Về điểm này, từ trong lòng An Nhạc không muốn, từ chối gặp mặt thực tế.

Nói thật ra thì chuyện tụ họp bạn trên mạng An Nhạc cũng từng tham gia một lần, đó là lúc học cấp ba mê Audition, mọi người đều ở cùng một thành phố nên hẹn đi gặp mặt. Buổi tụ họp đó nam nữ có hơn mười người cùng nhau ăn cơm, đi KTV, lúc đầu vừa gặp còn cảm thấy có chút xa lạ, nhưng nói mấy chủ đề trong trò chơi một hồi cũng coi như hòa hợp.

Nhưng mọi ấn tượng tốt trong buổi tối hôm đó cuối cùng cũng bị đánh vỡ, nam sinh đưa An Nhạc về lại dám động tay động chân với cô, sau đó cô đen mặt phản kháng hắn lại nói cô giả bộ thanh cao. An Nhạc không chút lưu tình đạp cho tên đó một cái rồi ngồi giao thông công cộng về nhà, sau đó cô thề với lòng tụ họp gì đó đi chết hết đi, cô không bao giờ muốn tham gia nữa.

Từ đó về sau, không hình ảnh, không gặp mặt, không yêu đương trở thành nguyên tắc chơi trò chơi của An Nhạc, cho nên nguyên tác này không thể nào bị phá vỡ.

[Bang phái] Nhiều năm say đắm mỹ nhân: Aizzzz, xem ra ta muốn cũng không có hy vọng tham gia rồi.

[Bang phái] Tôi vì bạn mà đến: Sao lại không có hy vọng, nếu như ngươi không phải vì tranh nhất nhì ba thì có thể tự mình tổ đội, ta tin trong bang phái nhất định cũng sẽ có người đi.

[Bang phái] Ta đến vui đùa một chút thôi: Đúng vậy, ta cũng muốn tham gia chơi một chút.

[Bang phái] Lâm biệt không nói yêu: Lão bà tham gia ta cũng sẽ tham gia.

An Nhạc thấy thế cười cười, nói với người bên cạnh “Đại Ngọc Nhi, tớ thấy Lâm Biệt rất quấn cậu, hai người không phải đang yêu đương đấy chứ?”

Hứa Ngọc liếc An Nhạc một cái “Cậu cho rằng tớ là cậu chắc?”

Mấy lời này sao lại nghe ra có nghĩa khác vậy? An Nhạc đang muốn phản bác lại nhìn thấy trên kênh bang phái nhảy ra một câu nói

[Bang phái] Ta đến vui đùa một chút thôi: [hôn nhẹ] lão công tốt nhất!

An Nhạc cảm thấy buồn nôn, con bé này còn có thể làm trò như vậy? Thật đúng là thâm tàng bất lộ! An Nhạc khinh bỉ Đại Ngọc Nhi vài câu rồi xoay người đi giết Yêu Vương.

Nhiệm vụ này từ cấp 25 trở lên bắt đầu giết Bạch Quỷ, cấp 40 trở lên giết Hùng Vương, cấp 60 trở lên giết Ưng Vương, thưởng kinh nghiệm với tiền cũng không tệ, quan trọng nhất là không mất bao nhiêu thời gian, lúc nào cũng có người tổ đoàn.

Cho nên, mỗi ngày login đều sẽ làm nhiệm vụ tuần hoàn.

An Nhạc đang giết Hùng Vương thì thấy Công Tử login, cô liếc nhìn nhắc nhở của hệ thống một cái, đi giao nhiệm vụ của mình, chờ mở Ưng Vương.

Lúc Ưng Vương mở ra, An Nhạc đang muốn chém giết liền thấy Công Tử xuất hiện ở Lan Lăng Đạo, gia nhập đoàn, sau đó cưỡi lão hổ đến chỗ cô giả vờ giả vịt.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: [ai oán] Không đợi tôi.

An Nhạc hắc tuyến, cái tên này lại đang giả bộ, lúc nào thì bọn họ cần phải cùng nhau đi đánh Yêu Vương.

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: [Ngoáy mũi] muốn giả bộ thì giả bộ giống một chút, chẳng ra làm sao cả, thế nào? Anh muốn làm nhân yêu sao? Hay là có hứng thú với nhân yêu?

An Nhạc kể từ khi quay trở lại chơi tài khoản này cũng không cố kỵ nữa, không còn giả trang thục nữ, căn bản là đem bản tính từ trong xương bộc lộ ra ngoài.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà càng ngày càng thô bạo.

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Đã nói đừng gọi lão bà, tai của anh có bệnh hả?

Đúng lúc đánh xong Ưng Vương, An Nhạc rút khỏi đoàn, dự định chuồn đi giao nhiệm vụ, nhưng câu nói của Công Tử lại thành công ngăn lại bước chân cô.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Hôm nay nhìn thấy Lão bà!

An Nhạc mờ mịt, ta kháo, “thấy” là có ý gì?

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Có ý gì?

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Ý trên mặt chữ, chẳng lẽ cái này em cũng không hiểu sao?

An Nhạc thật không giải thích được, thấy? Hắn muốn nói thấy trong thực tế? Chẳng lẽ hắn cũng là người thành phố X? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, mặc dù đây là Server cấp tỉnh, nhưng một tỉnh cũng đâu phải chỉ có một thành phố.

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến:…………

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Sao thế?

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Em đang suy nghĩ xem câu nói của anh có bao nhiêu chân thật, không phải anh lại muốn gạt em nữa chứ?

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Không có gạt em, không phải em tên là An Nhạc sao? Thật sự nhìn thấy mà.

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Vậy được, em hỏi anh, anh nhìn thấy em ở đâu? Hoặc là em trông như thế nào?

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Cái này, hình như tôi không có lý do gì phải nói cho em biết!

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: [Nhe răng] sao anh không đi chết đi, anh đã không muốn nói thì cũng đừng cố ý nói một nửa làm cho người ta tò mò.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: [mỉm cười] Tôi thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.