Em Là Vệ Sĩ Của Riêng Tôi

Chương 30




Kỷ Vịnh đứng trên bậc thang, lạnh lùng nhìn Uông Thanh Hải đỡ Ngụy Đình Du say mèm đi vào tân phòng. Trong thiên hạ chỉ sợ không có ai ngu xuẩn bằng Ngụy Đình Du này đâu!

Đã bái thiên địa, vào động phòng, vén khăn voan, Đậu Minh cúi đầu ngồi bên giường nơi nến long phượng không chiếu tới màn, Mã Tuấn Gia ở bên ngoài vội vàng hô “Hầu gia mau mau uống rượu hợp cẩn, người bên ngoài đang thúc giục.” Hắn cũng chẳng nhìn kỹ tân nương tử một lần đã vội vàng uống rượu giao bôi rồi lại chay ra ngoài.

Người tính không bằng trời tính.

Đợi đến khi hắn phát hiện tân nương tử bị hoán đổi thì xem hắn còn thể diện gì mà đẩy ra nữa !

Có ma ma của Ngụy gia tươi cười đi tới, cung kính hành lễ với Kỷ Vịnh: “Biểu cữu gia, phòng khách có chuẩn bị canh giã rượu, có cần nô tỳ bưng một bát đến cho ngài không?”

Tân nương vào tân phòng, nhà gái nên dẹp đường hồi phủ, hôm sau lại đến nhà tân lang ăn uống nhận thân gia.

Ma ma Ngụy gia là đang nhắc nhở Kỷ Vịnh, hẳn đã đến lúc về rồi.

Kỷ Vịnh mặc kệ.

Người kia không khỏi thấy bồn chồn.

Sao Đậu gia toàn những người kì quái. Tân nương tử vào cửa cũng là do người toàn phúc của Đậu gia giúp đỡ, từ của hồi môn cho tới nha hoàn bên người đều được an bài nghỉ tạm ở Đông sương phòng, người toàn phúc của Ngụy gia cũng bị đẩy ra ngoài ăn tiệc. Giờ tân nương vừa mới vào cửa, tân cữu gia lại đứng bất động ở đấy, chẳng lẽ còn muốn vào phòng xem sao?

Ma ma này lầu bầu trong lòng.

May mà tân nương tử thoải mái, bằng hữu thân thiết của Ngụy gia đến xem tân nương, chỉ cúi đầu mím môi cười, bộ dáng xinh đẹp trẻ trung, đoan trang, khuôn mặt không sẹo rỗ, người cũng không thiếu hụt, bằng không bà còn tưởng tân nương tử có khiếm khuyết gì đó cơ!

Đang nghĩ, chợt nghe bên tân phòng vang lên những trận cười giòn giã, mấy vị bà con thân thích đang trêu ghẹo tân nương tử đều ra khỏi tân phòng, trong đó một vị lão phu nhân mà đến Hầu gia cũng phải gọi là “Tằng tổ mẫu” đang được con dâu mình đỡ ra ngoài. Bà vừa đi vừa trêu ghẹo nói: “Cũng không trách Hầu gia vội vã thành thân, cô dâu nhỏ ai cũng thích, ta mà là Hầu gia thì cũng sẽ ra ngoài đuổi người.”

Mọi người lại cười ầm lên khiến con gà cảnh nuôi trong sân để lấy không khí hoảng hốt gáy ầm ĩ.

Thái phu nhân thi lễ với khách nữ của Ngụy gia: “Ngày mai sẽ để Hầu gia dập đầu với chư vị trưởng bối.” Cùng một đám nữ quyến vì được khen tặng mà trông vui vẻ kia đi ra ngoài sân.

Kỷ Vịnh liền thấy Mã Tuấn Gia đang thậm thà thậm thụt bước ra ngoài, thấy đám nữ quyến kia đã đi xa thì nàng vội vã đóng cửa tân phòng lại.

Hắn cười cười, theo ma ma kia rời đi.

Trước mặt là Đậu Văn Xương đầu toát mồ hôi chạy đến.

“Kỷ đại nhân, ta tìm ngài cả buổi.” Hắn lau mồ hôi trên trán. Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi. Mai còn phải an bài người đến uống rượu nhận thân gia…”

Đậu Chiêu xuất giá, an bài hắn cõng tân nương tử.

Ngũ bá mẫu dặn hắn nhất định phải chuốc say tân lang, về phần vì sao, say đến đâu lại không nói. Sau khi hắn đến tuổi đội nón thì đã đi theo ngũ bá phụ, giúp ngũ bá phụ làm rất nhiều việc không đầu không đuôi, đã thành thói quen, chỉ nghe dặn dò chứ không hỏi nguyên nhân, lần này cũng thế. Nhìn Ngụy Đình Du uống đến độ lưỡi cũng nở ra, hắn cũng không miễn cưỡng thêm nữa, ai biết Kỷ Vịnh đi theo xem náo nhiệt lại nửa đường nhảy ra, không chịu dừng mà quyết chuốc cho Ngụy Đình Du say khướt. Nếu không nhờ có Uông Thanh Hải cản giúp mấy chén, lại giận dữ nói hôm nay là ngày vui của Ngụy Đình Du. Bằng không, chỉ sợ Ngụy Đình Du đã uống đến độ ngay cả tân phòng cũng không về nổi.

Lúc này bọn họ phải đi về, Kỷ Vịnh lại không biết chạy đi đâu.

Kỷ Vịnh là thám hoa lang, đều là người đọc sách, Đậu Văn Xương cũng không dám ép hắn. Nghe gia đinh nói hắn đến bên tân phòng nên đành tự mình đến mời.

Kỷ Vịnh lại ôn hòa một cách khác thường, nói nói cười cười cùng Đậu Văn Xương rời khỏi phủ Tế Ninh hầu, lại khiến Đậu Văn Xương thấy buồn bực khó hiểu, từ bao giờ vị biểu đệ Kỷ gia này lại dễ nói chuyện như vậy chứ?

※※※※※

Trời tang tảng sáng, dinh thự của Đậu gia thất lão gia tại ngõ Tĩnh An Tự lại chẳng hề tĩnh lặng, những người mặc áo đen bịt mặt như có gì cố kỵ, đao quang kiếm ảnh ngươi tới ta đi nhưng lại hết sức để tránh tạo ra động tĩnh quá lớn để cho quan binh tuần phố chú ý.

Đoạn Công Nghĩa không khỏi thầm oán trách.

Con mẹ nó kinh đô đúng thật là ngọa hổ tàng long, chẳng biết là ai phái tới mà lại có thân thủ cỡ này! Chỉ có cả đời làm giặc chứ có ai cả đời phòng cướp. Lần này nếu không thể hoàn toàn thuyết phục đám người này thì dù lần này có đánh lui bọn họ thì e rằng mấy ngày sau còn phải đánh thêm trận nữa.

Chu Thành Nghĩa cũng thầm oán trách.

Đậu gia này là loại người nào, nuôi được đám hộ vệ giỏi như vậy! Chẳng biết là có ân oán gì với thế tử gia? Lần này đã đánh rắn động cỏ rồi, về sau chỉ sợ sẽ càng khó đối phó. Không bằng phân thắng bại luôn để tránh lòng mãi sợ hãi, sau này động thủ lại thấy trói tay trói chân.

Hai người đều nổi lòng muốn cho đối phương chịu thua, công kích càng gia tăng mạnh.

Tống Mặc lại nhân cơ hội này lặng lẽ xông vào nội viện.

Đậu Chiêu bình thường ở ngõ Hòe Thụ, về Tĩnh An Tự xuất giá, đương nhiên sẽ ở thượng phòng.

Hắn đi về phía chính viện.

Dọc đường đi tuy đều yên tĩnh không một tiếng động nhưng khắp nơi đều được quét tước sạch sẽ, sương phòng đại đa số đều không thắp nến, có thể nhìn ra, bên trong vẫn ngay ngắn trật tự như ngày bình thường.

Nếu Đậu Minh gả thay Đậu Chiêu, sao Đậu gia lại có thể bình tĩnh như vậy?

Cho dù Đậu gia thất lão gia cam chịu chấp nhận việc này thì cữu mẫu của Đậu Chiêu đâu? Sao cũng không lên tiếng?

Tống Mặc lòng nóng như lửa đốt.

Thượng viện im ắng, đèn lồng đỏ lớn treo cao trên hành lang chiếu sáng thượng phòng, chỉ có gian phòng phía tây và đông sương phòng là đốt đèn.

Tống Mặc thoáng do dự, gõ cửa sổ gian đông sương phòng phía bắc kia.

Không ai đáp lời.

Hắn áp tai lên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh.

Bên trong loáng thoáng truyền đến giọng nói của một nam tử: “… Thọ Cô từ nhỏ đã hiểu chuyện… chỉ đành thua thiệt con bé… Lúc trước chỉ trách ta không biết nhìn người… Nàng ta hết lần này đến lần khác làm ra những việc khiến người khác tổn thương, cho dù ta có nạp thiếp, sinh con trai thì chỉ sợ mẹ con họ cũng bị nàng ta hại cho điêu đứng, sao ta nỡ hại thêm ai khác! Chẳng lẽ thực sự bảo ta đưa đứa bé cho Thọ Cô nuôi dưỡng sao? Chẳng bằng giữ Thọ Cô ở nhà đi! Minh thư nhi gả qua một cách không minh bạch như vậy, chỉ sợ về sau cũng chẳng được sống yên ổn, Thọ Cô dù có bao dung đến đâu thì cũng không thể nào không có khúc mắc, hai chị em nó… Đời này cũng khó mà có ngày bình thản nói chuyện với nhau… Nếu Thọ Cô ở trong nhà, lúc ta còn sống thì không sao, nếu ta mất, chỉ sợ Minh thư nhi sẽ lại muốn lấy bạc trong nhà đi… Ngoài đồ cưới hai vạn lạng bạc ra, ngươi chuẩn bị cho Minh thư nhi thêm năm vạn lạng bạc nữa hoặc cho nó ít đất đai, cửa hàng, hoặc giúp nàng nhập cổ với giới thương gia Giang Nam, đây cũng là chuyện cuối cùng ta có thể giúp nó… Sau này sản nghiệp trong này sẽ không liên quan gì đến nó nữa…”

Tống Mặc vừa nghe đã biết người nói chuyện là Đậu Thế Anh.

Lòng hắn tức tối đến đau đớn.

Thì ra ông cái gì cũng biết! Ông không đi trấn an Đậu Chiêu mà lại còn ở đây đau lòng cho đứa con gái kia… Vậy nỗi khổ của Đậu Chiêu ai sẽ thương xót? Nói thì hay, giữ Đậu Chiêu ở nhà kén rể, tất cả sản nghiệp Đậu gia đều để lại cho Đậu Chiêu. Nhưng nam tử có cốt khí ai chấp nhận ở rể chứ?

Chỉ sợ còn chẳng bằng Ngụy Đình Du kia!

Hơn nữa nghe khẩu khí này của thất lão gia thì tuyệt đối không lo lắng chuyện Ngụy gia không chấp nhận Đậu Minh. Đậu gia bình thản như chẳng xảy ra chuyện gì, có thể thấy chuyện gả thay này là chuyện hai nhà Đậu, Ngụy đều biết, chỉ giấu Đậu Chiêu… Hoặc là Đậu Chiêu cũng đã biết!

Trong đầu Tống Mặc hiện ra gương mặt vui vẻ tột cùng của Ngụy Đình Du khi bái thiên địa.

Hắn không nhịn được khẽ mắng “Thằng nhãi ranh!”

Đậu Chiêu có thể làm gì, tất cả mọi người trong nhà đều đồng ý, chẳng lẽ tay còn tự véo đùi sao? Dù mạnh mẽ véo qua thì sao, còn chống đỡ được Ngụy Đình Du và Đậu Minh kia ngươi tình ta nguyện sao? Dù có ngăn chặn Ngụy Đình Du và Đậu Minh, cố gắng gả qua có ý nghĩa gì sao? Đậu Chiêu đâu cần?

Hắn nắm chặt tay thành quyền, khí huyết toàn thân sôi sục như nước sôi, ùng ục tản ra khắp tứ chi bách hài của hắn, lòng không nhịn được cơn giận ngập trời, vội vã đi ra ngoài.

Không khí xung quanh như đều cảm nhận được sự tức giận của hắn, đều né tránh đi, phát ra những tiếng rít khe khẽ.

Đậu Chiêu và Tố Tâm vừa đi vừa nói chuyện.

Tống Mặc sửng sốt.

Tố Tâm lập tức cảm thấy trong viện có người, nàng một tay kéo Đậu Chiêu ra sau lưng mình, vừa định hét to một tiếng “Ai?” ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy Tống Mặc đứng dưới ánh mặt trời, trong mắt ngập tràn sự giận dữ.

Nàng cảm thấy căng thẳng, giọng nói bất giác ép thấp xuống, do dự gọi một tiếng “Thế tử gia”.

Đậu Chiêu cũng nhìn thấy Tống Mặc.

Dày vò cả đêm, nàng đã rất mệt mỏi rồi, lại tự nhận mình có ân cứu mạng với Tống Mặc, Tống Mặc sẽ không làm gì nàng nên cũng chẳng cẩn thận để ý đến Tống Mặc như bình thường, bước ra từ sau lưng Tố Tâm.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nhỏ giọng hỏi, “Chỗ ngươi xảy ra chuyện gì sao?”

Tống Mặc nhìn thẳng vào mắt Đậu Chiêu.

Tóc nàng hơi rối, trong mắt có mấy tơ máu, vẻ mặt mỏi mệt như thể một đóa hoa để khô trong đêm, không được tưới nước, mất đi mấy phần rực rỡ.

Hắn tiến lên mấy bước, nắm chặt cánh tay Đậu Chiêu, giận dữ nói: “Đậu Chiêu, ta sẽ lấy nàng!”

Đậu Chiêu căn bản không thể tin được vào những gì mình nghe được.

Nàng trợn trừng mắt, vẻ mặt mơ hồ.

※※※※※

Hạ Liễn từ cửa hàng chạy tới nhìn thấy Đoạn Công Nghĩa thì cũng hơi ngây ra, sau đó mới lấy lại tinh thần, thấp giọng quát: “Dừng tay!”

Song phương thoát khỏi vòng chiến, giằng co mà đứng đó, sau đó đều nhìn qua phía hắn.

“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Hạ Liễn vội bước đến. “Đây là hiểu lầm thôi!” Hắn vội giới thiệu hai bên cho nhau. “Vị này là Đoạn hộ vệ của Đậu phủ, vị này là Chu hộ vệ của Di Chí Đường.”

Đoạn Công Nghĩa vội khách khí nói: “Ta đang hỏi là ai mà có thân thủ tốt như vậy, thì ra là dưới trướng thế tử gia phủ Anh Quốc công! Thất lễ, thất lễ!”

Chu Nghĩa Thành vội vàng đáp lễ, miệng nói, “Không dám!” rồi khen, “Đoạn hộ vệ quyền cước cao minh, đây là lần đầu tiên được thấy, xin được thụ giáo!”

Lòng lại thầm thấy lạ, nếu đã biết người nhà họ Đậu thì vì sao thế tử gia còn muốn nửa đêm xông vào Đậu phủ chứ?

Bên kia, Đoạn Công Nghĩa đã lại hỏi Hạ Liễn: “Sao các ngươi lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Liễn vội hỏi: “Thế tử gia nhà tôi nói chắc tứ tiểu thư đã xảy ra chuyện gì đó nên bảo chúng tôi đến xem…”

“Tứ tiểu thư nhà tôi xảy ra chuyện?” Đoạn Công Nghĩa khó hiểu nói, “Tứ tiểu thư nhà tôi có thể xảy ra chuyện gì?!”

Hôm nay là ngày tứ tiểu thư thành thân, chẳng lẽ thế tử gia lòng khó chịu tìm cớ để đến khuê các của tứ tiểu thư thẫn thờ đau buồn một hồi sao?

Hạ Liễn thầm nghĩ, cảm thấy hình như mình hỏi một câu ngu xuẩn, không khỏi tự thấy xấu hổ.

Đoạn Công Nghĩa biết Tống Mặc và Đậu Chiêu vốn không có tình yêu nam nữ gì nhưng lại là bí mật không muốn để người khác biết nên đương nhiên hắn sẽ không truy vấn, vội chuyển đề tài: “Mời gặp không bằng tình cờ gặp, trời cũng sắp sáng rồi, quán bán sữa đậu nành đầu ngõ cũng sắp mở, Hạ lão đệ, ta mời khách, chúng ta đi uống bát sữa đậu nành nhé!”

Hạ Liễn cũng hiểu chuyện nơi này không liên quan đến mình, cũng hơi động tâm.

Chu Nghĩa Thành không đồng ý, trầm giọng nói: “Nếu thế tử gia đi ra…”

“Để hai người ở lại đây canh là được!” Đoạn Công Nghĩa luôn hào sảng, nói với Trần Hiểu Phong một tiếng rồi kéo Hạ Liễn và Chu Nghĩa Thành đi ra khỏi ngõ Tĩnh An Tự.

Chu Nghĩa Thành đương nhiên không chịu, vội vã từ chối.

Hạ Liễn lại thì thầm với hắn: “Không có chuyện gì đâu, có hộ vệ Đậu gia ở đây rồi! Hai nhà chúng ta từng có giao tình. Thế tử gia sẽ không ra ngay đâu, khó có dịp được Đoạn hộ vệ nhiệt tình tiếp đón, chúng ta nhất định phải đi, bằng không là không nể mặt rồi.”

Hai đám người khi nãy còn đánh nhau giờ lại nói nói cười cười đi ra khỏi ngõ.

Trần Hạch và Trần Hiểu Phong mỗi người dẫn theo hai người đứng hàn huyên trong ngõ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.