Em Là Vệ Sĩ Của Riêng Tôi

Chương 25: Người tiếp theo




Cả người Mộ Thiên Thanh mềm nhũn dựa vào trên thân người đàn ông, cô muốn đẩy đối phương ra nhưng không có hơi sức, đầu óc giống như nổ tung, căn bản không cách nào tập trung suy nghĩ, thậm chí, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, không nhìn rõ cái gì.

Người phục vụ nửa ôm nửa người Mộ Thiên Thanh xuyên qua đám người đi ra quầy rượu, cử động của bọn họ cũng không có đưa tới sự chú ý của những người đang say sưa bên trong, người phục vụ đỡ Mộ Thiên Thanh đến ven đường, thuận tay đón một chiếc tắc xi, nhét cô vào, sau khi dùng ánh mắt ra hiệu với tài xế một cái, người quay lại quầy rượu.

Sau khi người phục vụ trở về quầy rượu, làm như không có chuyện gì xảy ra một tay giơ lên chai bia về hướng bàn của A Thủy, "Anh Thủy, đã làm xong rồi!"

A Thủy gật đầu một cái, lúc trả tiền bia thuận tiện cho thêm mấy tờ giấy lớn, người phục vụ vội vàng cúi người gật đầu cười nói cám ơn, sau đó xoay người đi khỏi.

A Hổ mở một chai bia, nhìn A Thủy hỏi: "Anh định đem con sư tử kia đưa cho người nào?"

"Nghe nói. . . . . ." Đáy mắt A Thủy có một tia ác độc, sâu kín nói: "Gần đây Cố Thắng Đường của Dạ Ưng ở khách sạn Thế Kỷ bao hết phòng. . . . . ."

A Hổ nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, "Anh cũng quá ác!"

"Người cả gan chơi gái như Cố Thắng Đường. . . . . . Trên đường ngược lại cũng không có mấy, chỉ là. . . . . . Lần này cũng không biết anh ta có thể chết hay không !" A Thủy chê cười một tiếng, ực một hớp bia.

"Nếu như Cố Thắng Đường thực sự ăn cô gái họ Mộ, những ngày kế tiếp Dạ Ưng có thể không dễ chịu lắm!" A Hổ tựa vào trên ghế sa lon, "Chỉ là, anh không sợ Dạ Ưng tìm anh gây phiền toái sao?"

"Dĩ nhiên sợ!" A Thủy nói rất nghiêm túc, "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tôi? Bất quá tôi chỉ xem trò vui thôi. . . . . ."

A Hổ sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lên ha hả.

***

Trong căn phòng mờ tối không có một chút ánh sáng, rèm cửa sổ thật dầy che mất toàn bộ ánh đèn đêm phía bên ngoài. . . . . .

"Ừm. . . . . ."

Âm thanh khẽ rên mang theo một cảm giác không thoải mái vang lên trong gian phòng yên tĩnh, tối om như vậy, làm cho người ta nghĩ đến thân hình mềm mại đáng yêu.

Khuôn mặt Mộ Thiên Thanh ửng đỏ, trong miệng khó chịu, cảm giác cổ họng mình giống như bốc khói, cô gian nan nuốt xuống, nhíu mày, tay bắt đầu bứt rứt xé rách quần áo của mình.

Cửa được mở ra, người tới bước chân có chút lảo đảo mở đèn, ánh mắt mê ly rơi vào trên giường lớn, nhếch miệng lên cười tà ác, Cố Thắng Đường có mấy phần men say rã rời đi tới bên giường. . . . . .

Cố Thắng Đường nhìn cô gái nằm ở trên giường đang xé rách quần áo của mình, cặp mắt híp lại, bàn tay nhẹ lật mặt của Mộ Thiên Thanh, "Đám nhóc kia, hôm nay đưa tới một cô gái thanh thuần. . . . . . Chỉ là, nhìn qua cũng không tệ lắm!"

Cố Thắng Đường nói xong, ngay sau đó đáy mắt dính vào một tầng ngọn lửa dục vọng. . . . . .

"Nóng. . . . . ." Mộ Thiên Thanh cảm giác mình toàn thân khổ sở giống như bị lửa thiêu, đơn giản một chữ, cổ họng và mắt cô giống như cũng phun ra lửa, cô giãy dụa thân thể căng cứng, khó chịu giống như sắp nổ tung.

"Nóng?" Cố Thắng Đường nhìn Mộ Thiên Thanh lim dim mắt muốn xé rách quần áo, nhếch miệng cười tà "Tới đây, anh giúp em bớt nóng. . . . . ."

Nói xong, người đã tiến tới, bàn tay không chút do dự nắm phần đầy đặn nhô ra trước ngực Mộ Thiên Thanh vào bàn tay cứng rắn làm cho Cố Thắng Đường vốn có men say lập tức trở nên nóng ran, anh ta không kịp chờ đợi lấn người lên, muốn đem bữa tiệc lớn tối nay ăn sạch sành sanh. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.