Em Là Vệ Sĩ Của Riêng Tôi

Chương 20: Lớp 12-7




Cho đến khi bóng dáng của Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh biến mất ở tại cửa ra vào, Lãnh Tĩnh Hàn mới lãnh đạm di dời ánh mắt, trao đổi câu được câu không với người bên cạnh.

…………….

Lúc này, Hình Thiên đi tới, sau khi chào hỏi với người xung quanh, nhìn Lãnh T4inh hàn nói: “Lãnh Thiếu, ông cụ tìm!”

“Xin lỗi không tiếp được!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói lời khách sáo, ngay sau đó xoay người mang theo Hình Thiên đi khỏi.

Sau khi anh đi khỏi, bầu không khí ngột ngạt trong hội trường giống như được phóng thích, nhất thời, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao…..

“Aiz? Thậm chí Lãnh Thiếu có bạn gái?”

“Không đúng……Tôi xem cô gái đi cùng sếp Mộc cũng vừa vặn đi cùng….”

“Vừa vặn nhất định là dùng để che giấu chứ? Không phải nói Lãnh Thiếu cùng Hình Thiên đó léng phéng sao?”

“Không chừng người ta nam nữ đề xơi đấy………”

“Chuyên của lãnh Thiếu.....các người có thể bàn tán sao?” Lời nói lạnh lúng lộ ra lửa giận.

“…………”

Âm thanh bàn tán dừng lại, mọi người có chút xấu hổ nhìn một cô gái xinh đẹp, mặc dạ phục màu đỏ làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô, càng thêm mềm mại đáng yêu.

Mắt hạnh của cô gái lạnh lúng nhìn mọi người một chút, giống như nữ vương xoay người rời khỏi, người trong hội trường bắt đầu trò chuyện………….

Mọi người nhìn theo bóng lưng cô gái, âm thầm thở dài một hơi.

Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên chuyển qua hội trường, trực tiếp đi vào thang máy đi về phía “phòng tổng thống” khách sạn Vạn Tôn, trong thang máy, Hình Thiên nhếch khóe môi cười nồng nhiệt, mang theo mấy phần khiêu khích hỏi: “Lão đại, có phải anh thật sự coi trong Mộ Thiên Thanh hay không?”

Lãnh Tĩnh hàn khẽ liếc xéo, ánh mắt lạnh lẽo như hai lưỡi dao sắc bén phóng về phía Hình Thiên, Hình Thiên ngẩn ra, có chút không vui vuốt mắt kính, bĩu môi, ỉu xìu….

Đúng lúc, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đôi tay Lãnh Tĩnh hàn cắm ở trong túi quần đi ra ngoài, Hình Thiên theo ở phía sau, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: lão đại làm sao vậy?

Hình Thiên không cách nào hiểu thấu Lãnh Tĩnh Hàn, anh giống như một con số bí ẩn, không có một người nào có thể hiểu anh, nếu như nhất định nói trên thế giới này có ngườ có thể hiều anh, vậy chỉ có…… anh ta!

Không đúng, Hình Thiên nghĩ đến người kia, tâm tình trở nên rất nặng nề, có lẽ đời này lão đại cũng tìm không được một người nào nữa có thể hiểu anh, biết anh như vậy!

Đang suy nghĩ, Lãnh Tĩnh Hàn đã đi vào “phòng tổng thống”

“Cha tìm con!”

“Ngồi đi!”Bên trong gian phòng, ghế salon bằng da thật mềm mại, một ông già hơn 60 tuổi trong tay cầm cái tẩu ngọc, trên mặt của ông ta tích lũy khôn khéo theo năm tháng, Lãnh Khiếu Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Nghe nói…..con bỏ hết cổ phiếu MT bên Mĩ?!”

“Đúng vậy!” Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng trả lời.

Ánh mắt Lãnh Khiếu Thiên khẽ thâm trầm nhình Lãnh Tĩnh Hàn, hai ngườ cũng không có ai nói chuyện, không khí xung quanh dần dần cũng trở nên mỏng manh….

“Đó là công ty của bác Hàn con….” Lãnh Khiếu Thiên tức giận, “Con làm như vậy, không phải muốn bức ông ấy tới chết?”

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn hơi rét lạnh, nhìn vẻ mặt tức giận của Long Khiếu Thiên, trên mặt bình tĩnh không lộ ra bất kỳ vẻ gì, chỉ lạnh nhạt trả lời, “Con không phải nhà từ thiện, chuyện không có lợi ích….Con không có hứng thú!”

“………”

Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, vẫn bình thản nói: “Nếu cha tìm con để nói chuyện này, như vậy….Con cảm thấy không cần thiết nói nữa!”

Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền đi khỏi, Hình Thiên vội vàng nhìn về phía Long Khiếu Thiên khom người chào, đi theo ra ngoài.

Long Khiếu Thiên nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng lại, ông ta cũng không nghĩ ra, tại sao khi còn nhỏ đứa bé này rất biết điều, lớn lên trở nên lạnh lùng không có tình người như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.