Em Là Thư Tình Mà Thế Giới Viết Tặng Anh

Chương 3-2: Mấy người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua




Lúc sức khỏe tôi hồi phục trở lại, cha mẹ tôi nằng nặc đòi tổ chức một buổi tiệc chúc mừng ở Thanh Khâu. Ban đầu tôi tỏ ý không muốn, thế nhưng sau đó lại bắt gặp đôi mắt rưng rưng của mẹ tôi. Bà nói: “Tiểu Ly đáng thương của mẹ, mấy ngàn năm qua cha mẹ đã không thể chăm sóc tốt cho con. Một buổi tiệc sinh nhật mà cũng mấy ngàn năm rồi chưa có tổ chức cho ra hồn…” Tôi thật sự đau đầu. Hình như thẳng nhóc Hồ Nhạn to nhỏ gì đó, khiến ánh mắt cha mẹ nhìn tôi vô cùng khác. Có đôi khi mẹ tôi nhìn tôi cười tủm tỉm, còn cha tôi thì chắp tay đứng trước động Hồ Ly, mấy lần thở ra hơi dài nhẹ nhõm.

Cảm giác quái dị vô cùng.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, thời gian gần đây tôi sống tốt vô cùng. Trước đây luôn có một bóng ma tâm lý luôn rượt đuổi tôi từng giây từng phút, thế nhưng hiện tại tôi hài lòng với cuộc sống êm đẹp, xung quanh là những tiên nhân tôi yêu thương. Tuy ký ức thương tâmcủa kiếp trước được mở ra, tôi lại không còn ấn tượng gì nhiều về Mộc Thần và Thủy Thần. Có chăng, chỉ là một nỗi buồn man mác khi phải rời bỏ người thân, xa lánh cuộc sống vốn vô cùng đẹp đẽ của mình. Còn ở kiếp này, gia đình hồ ly luôn sẵn sàng dõi theo tôi, che chở tôi những khi tôi cần, khiến mỗi khi nhớ lại, lòng tôi trào dâng niềm vui ấm áp. Vì vậy, dù không thích tiệc tùng, nhưng khi cha mẹ tôi ngỏ ý, tôi cũng không đành lòng dứt khoát chối từ.

Cha mẹ tôi mở tiệc “Mừng bình an”, người quen biết ai cũng có thể tới dự. Ngày lành tới, mới sáng sớm tôi đã bị một đôi tay rắn chắc lôi ra khỏi giường. Giọng nói ác liệt của Tiểu Cầm vang vào tai: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hôm nay là tiệc mừng của tỷ đó! Mau mau dậy trang điểm đi thôi!” Tiểu Cầm vốn là con hổ yêu tôi từng nhận nuôi ba ngàn năm trước, hiện tại đã lập gia đình. Lúc nhận nuôi Tiểu Cầm, tôi cũng không ngờ cô nàng là cháu ngoại của Yêu Hoàng Cảnh Châu hùng mạnh, thật sự xem con bé nhưng thú cưng. Sau này mẹ tôi nhận cô bé làm con gái nuôi, trong lúc tôi bôn ba đi tìm hồn phách cho Tĩnh Long, cô nàng không biết bằng cách nào đó chinh phục được Đông Hải Long Tử Thương Diệp, cưới hắn về nhà. Sau đó Đông Hải Long Vương vì thương con trai chịu cảnh ở rể, gọi hắn về Đông Hải nhường lại ngôi báu. Bản thân ông thì cùng Long Hậu chu du bốn bể, thỉnh thoảng lại ghé về thăm.

Hôm qua Tiểu Cầm vì buổi tiệc này mà về động hồ ly bầu bạn với tôi, sẵn tiện giúp đỡ mẹ tôi chuẩn bị. Tôi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cảm giác gương mặt cô nàng có chút vặn vẹo, giống như tên lưu manh đang che giấu tư tưởng bất chính với con gái nhà lành. Tôi bèn nói: “Tiểu Cầm, sao em lại nhìn ta như vậy?” Thật sự là làm tôi nổi hết da gà. Tiểu Cầm tủm tỉm nói: “A, tỷ tỷ thật là xinh đẹp. Thế nhưng đầu tóc mới ngủ dậy có chút rối loạn. Nếu chải chuốt lại kỹ càng, chẳng phải có thể khiến không biết bao nhiêu nam tiên phải ngẩn ngơ sao?” Tôi nhìn Tiểu Cầm đầy khó hiểu. Thế nhưng đúng lúc này Mộng Hoa cũng vừa tới, Tiểu Cầm bèn xem con bé như sai vặt, bắt đầu công cuộc trang điểm cho tôi.

Tôi chợt nhận ra thái độ của người nhà tôi rất lạ, giống như là dứt khoát muốn gả tôi đi vậy.

Mẹ tôi đến, tôi bèn trưng ra vẻ mặt ảo não rên rỉ: “Mẹ à, hình như buổi tiệc này là để chọn con rể cho mẹ đúng không?” Mẹ tôi cứng mặt, khẽ nói: “Sao con nghĩ vậy…” Tôi uất ức chỉ chỉ gương mặt mình được Tiểu Cầm cùng Mộng Hoa tô vẽ tới yêu dị, trong lòng khổ sở không nói nên lời.

Lúc mở tiệc, cha tôi nói vài lời hoa mĩ tỏ lòng vui mừng vì con gái ông được bình an, cảm ơn quý tiên hữu đã quan tâm cùng săn sóc, vân vân. Thằng nhóc Hồ Nhạn đứng cạnh tôi hau háu nhìn ông, không ngừng gật gù: “Cha chúng ta đúng là Hồ Vương, lời văn tinh tế, khuôn mặt sắc sảo. Phía dưới đã có mấy tiên nữ say mê rồi kìa.” Tôi nói: “Đệ như thế, người ngoài còn tưởng bị bệnh ‘cuồng cha’…”. Một tiếng tằng hắng vang lên, Thương Diệp tóc đỏ xuất hiện trong tầm mắt. Trước giờ quan hệ hai chúng tôi rất tốt, thế nhưng từ ngày hắn lập gia đình, rồi lên chức Long Vương, cơ hội gặp gỡ cũng ít hơn. Thương Diệp hiện tại khoác áo choàng xanh biếc thêu rồng, dáng vẻ đạo mạo, thật sự khác xa với thằng nhóc điên điên khùng khùng đã từng tá túc tại động hồ ly hơn năm ngàn năm về trước. 

Tiểu Cầm từ lúc nhập tiệc đã lẩn đi đâu mất. Thương Diệp đang mải đi tìm con bé nên chỉ chào hỏi qua loa với tỷ muội tôi, sau đó mất dạng. Hồ Nhạc than thở: “Nghe nói trước kia tỷ tỷ với Thương Diệp từng có một đoạn tình duyên, tỷ suýt nữa còn được gả qua Đông Hải Long Cung nữa. Một mối tốt như thế, lại nỡ lòng để vụt mất.” Thằng nhóc này không nói móc tôi thì không chịu được. Tôi hạ giọng nói: “Cha mẹ hẳn không kể sai lệch như vậy đúng không? Đệ lại đi nghe tên nào nói bậy?” Tỷ đệ chúng tôi lời qua tiếng lại một chút, chợt có tiếng cười thanh thúy vọng tới tai.

Hai vị tiên nhân tuấn tú đang từ từ bước lại, vừa đi vừa nói cười rôm rả. Vị áo xanh dáng đi thong thả, gương mặt hiền hòa chính là Hoàng Vũ tinh quân vừa gặp một thời gian trước. Đi bên cạnh chàng là một thanh niên áo đỏ cao gầy, ánh mắt sáng quắc, khóe môi mỉm cười. 

Hai vị kia đi về phía chúng tôi, Hoàng Vũ cất tiếng trước: “Tiên tử, tadẫn sư đệ tới gặp cô. Lúc lịch kiếp đã từng có duyên gặp nhau, cô còn nhớ Lạc An của Lạc Chinh quốc chứ?” Tôi dĩ nhiên là nhớ, bèn mỉm cười rạng rỡ, mời hai người một ly trà thơm.

Tôi vốn không thích tiệc tùng ồn ĩ, thế nhưng bữa tiệc này khiến tôi có cơ hội gặp gỡ nhiều kẻ đã đi qua cuộc đời, ôn lại những ký ức xưa cũ.

Vị tiên từng đóng vai Lạc An kia khẽ nháy mắt đầy tinh nghịch, tự giới thiệu luôn: “Ta là Thanh Lộc tinh quân. Lịch kiếp về thì nghe Thanh Khâu mở tiệc, vì ta quá nhớ nhung tiên tử nên vội vã chạy tới đây, quên cả uống nước Vong Tình!” Tôi nghe vị này nói xong, nụ cười trên mặt chưa kịp thu lại, khuôn mặt cứng ngắt.

Thanh Lộc thấy tôi như thế thì bật cười ha ha nói: “Ối, chỉ là đùa thôi! Tiên tử cũng đừng xem là thật chứ!” Tôi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt trấn định, trong lòng nghiến răng ken két. Hồ Nhạn thấy tôi bị trêu chọc thì có hơi bất bình, vội nói đỡ: “Tỷ tỷ ta là con gái nhà lành, tinh quân trêu đùa như thế chẳng phải hơi quá đáng sao?” Thanh Lộc bèn bày ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt long lanh không khác mấy con cún con ở xó đường là mấy: “Trời ạ, hai vị tiên tử không biết bản tinh quân gặp hạn gì đâu! Sư huynh vừa bị đá về tiên giới không lâu thì tacũng đi tong luôn! Nửa đêm bị ám sát, chết hết sức thảm thiết!” Sau đó thở dài: “Hiện tại tâm tình ta vẫn còn hoảng hốt đây này, thế nên mới có chút ý định đùa vui mà thôi! Ta không muốn chọc giận hai vị tiên tử đâu.” Hồ Nhạn tò mò hỏi: “Nói cách khác là do “vương mệnh”của Bạch Sứ thần quân quá lớn, hai vị không chọi nổi nên đành nhường sân chơi?” Thanh Lộc cười cười nói: “Cũng không hẳn là điều xấu. Chẳng phải hiện giờ ngài ấy vất vả vật lộn với chính sự, còn chúng ta an nhàn hưởng tiệc với giai nhân sao?” 

Tôi hơi nhíu nhíu mày nhìn lại, Thanh Lộc đã hướng mắt về một chỗ bên kia buổi tiệc, lẩm bẩm: “A, sư huynh à, chỗ kia nhiều tiên nữ xinh đẹp quá, đi với đệ qua đó một chút đi…” Thanh Lộc vội vã lủi mất, để lại Hoàng Vũ tinh quân khuôn mặt tràn ngập ý cười nhu hòa. Chàng áy náy nói: “Tiên tử đừng để ý đệ ấy, Thanh Lộc vốn không có ác ý gì đâu…” Hoàng Vũ tinh quân vừa dời gót, Hồ Nhạn chậc lưỡi nói: “Tỷ tỷ, đệ thấy vị Hoàng Vũ tinh quân này cũng được đấy. Hay là bắt về làm con rể cha mẹ chúng ta đi!” Đến lúc này kiên nhẫn của tôi đã hết, đành cốc đầu thằng bé một cái rõ kêu. Hồ Nhạn lầu bầu: “Sao lại đánh đệ? Cái chủ ý này rõ ràng là buổi sáng tỷ tự nghĩ ra…”

Tôi nghĩ nghĩ, chẳng lẽ mình nghi oan cho gia đình hồ ly trong sáng thánh thiện của mình?

(Lời tác giả: Cái chữ “hồ ly” đi chung với “trong sáng thánh thiện” dĩ nhiên là không hợp rồi =))) ).

Tôi cứ nghĩ rằng buổi tiệc này kết thúc, trong một thời gian dài sau đó tôi sẽ chẳng còn gặp lại cố nhân. Thế nhưng trong vòng mấy chục năm sau, tôi nhận được thêm vô số thiệp mời, hầu như mỗi tháng đều chạm mặt hai vị tinh quân kia. Sau này, chúng tôi cũng dần trở nên thân thiết, nói chuyện cũng thoải mái hơn. Thì ra Hoàng Vũ cùng Thanh Lộc hầu như chỉ có nhiệm vụ hai trăm năm một xuống trần bình ổn thiên hạ, cho nên thời gian còn lại vô cùng rãnh rỗi. Thanh Lộc tính tình hiếu động, sợ buồn chán nên thường xuyên lôi kéo sư huynh thân thiết đi dự tiệc, do đó danh tiếng hai vị tinh quân này ở cõi trời hầu như dính liền với nhau.

Hiện tại chúng tôi đang ngồi cùng bàn trong tiệc sinh nhật của một vị công chúa Thiên Long Tộc, xung quanh là tiếng nhạc tiên dập dềnh, trước mặt là mấy dĩa mứt quả hấp dẫn. Mộng Hoa thường bị mẹ tôi giữ lại động hồ ly để bầu bạn, thế nên trong tộc hồ ly hiện tại chỉ có hai chị em đến dự tiệc. Hồ Nhạn cười tà nói: “Nghe nói trần gian dạo gần đây rộ lên phong trào ‘đoạn tụ’, hai huynh lại suốt ngày đi chung, coi chừng bị chúng tiên hiểu lầm đó.” Thanh Lộc nhướn mày đáp: “À, thế sao? Nếu đoạn tụ thì phải đoạn tụ cho dứt, tiểu Hồ Nhạn thấy nhan sắc ca ca thế nào?” Hồ Nhạn khinh khỉnh cười: “Huynh thích đàn ông thì sau này không được đeo bám tỷ tỷ ta nữa, tỷ tỷ ta ghét bị trêu đùa đó.” Hoàng Vũ bình thường ít nói cũng chợt nói thêm vào: “Tỷ tỷcủa đệ xinh đẹp hơn đệ.” Lời ít mà ý nhiều, khiến Hồ Nhạn nghẹn họng. Tôi đã qua lại với hai vị tinh quân thích đùa bỡn này gần hai mươi năm, cũng không còn biết đỏ mặt là gì nữa. Bèn cười ha ha nói: “Tiểu nữ xinh đẹp như vậy, tinh quân không được bỏ lỡ tiểu nữ để thích Hồ Nhạn à nha!”

Tôi nói xong thì lập tức thấy có điều không đúng. Lúc nhìn lại thì không gian xung quanh bàn tiệc im phăng phắc, các vị tiên nhân đều bày ra khuôn mặt nghiêm trang. Hình như lúc nãy tôi hơi lớn tiếng thì phải.

Thanh Lộc lúc này ngồi phía bên phải tôi, bèn nghiêng về phía tôi, khẽ nói: “Quên nói cho cô biết, Bạch Hạc thần quân lịch kiếp trở về rồi. Hôm nay ngài ấy cũng đến dự tiệc.” Suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này. Hồ Nhạn phía bên trái tôi chợt nói: “Ngài ấy đang đi về phía bàn chúng ta kìa.” Trong ánh mắt thằng bé còn lẫn một chút lo lắng.

Trong lòng tôi quả thật có chút mâu thuẫn. Bạch Hạc (thật ra là Tĩnh Long) cùng với tôi cũng có chút quan hệ, hiện tại tôi có nên đứng dậy chào hỏi một tiếng hay không. Thế nhưng buổi tiệc này nhiều tiên tử tham dự, tôi chỉ là con gái Hồ Vương nhỏ bé, kém xa Thiên Long Tộc rất nhiều. Vì vậy nếu Tĩnh Long lại dùng ánh mắt lạnh lùng xua đuổi tôi như lúc trước, chẳng phải sẽ rất nhục nhã cho dòng họ Hồ Ly củatôi sao?

Tôi nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nhón tay lấy một miếng mứt đào, đóng vai vô tội. Thiên Long Hậu trồng rất nhiều đào trong vườn tiên, trái nào cũng đều to, đều ngon ngọt. Tôi đang thưởng thức hăng say thì bóng dáng Bạch Hạc thần quân lọt vào tầm mắt. Chàng khoát tiên phục màu trắng viền vàng, bóng người cao ngất, khuôn mặt pha lẫn giữa sự nhân từ và nghiêm trang. Lúc chàng đi ngang qua bàn của tôi, không biết vô tình hay cố ý mà đưa mắt liếc tôi một cái.

Tôi bình tĩnh đón ánh mắt chàng, miếng đào trong miệng hình như mất đi hương vị. Lát sau nếu gặp Diêm Vương, tôi có nên hỏi ông ấy về kết quả lịch kiếp của chàng? Chàng có nhớ lại quãng thời gian trước của chúng tôi chăng?

Tôi nghĩ trước đây mình nhất định là quá nôn nóng nên mới vội vàng uống nước Vong Tình, khiến cho hiện tại bản thân rơi vào ngõ cụt. Nếu Tĩnh Long vẫn bày xích tôi thì thôi đi, còn nếu như chàng nhớ ra tôi, có tình cảm với tôi, thì tôi phải đối mặt với chàng thế nào? Đừng quên tôi mới chính là kẻ khơi mào tất cả chuyện này, nếu tôi khiến chàng phát sinh tình cảm, rồi lại co giò chạy mất, chẳng phải sẽ buộc chàng phải hận tôi sao?

Tôi nghĩ bản thân đã để lộ sự bất an trong lòng ra bên ngoài, thế nên Thanh Lộc ngồi bên trái tôi đặt tay lên mu bàn tay tôi, khẽ nói: “Chuyện đã qua, đừng khổ sở…” Ánh mắt của Tĩnh Long lúc này lại vô tình lia tới chỗ chúng tôi, trong đó ẩn chứa sự không hài lòng.

Tôi nhớ lại quãng thời gian mấy ngàn năm trước, lúc tôi ở cùng sư phụ trên đỉnh Tĩnh Sơn, mỗi lần tôi lười biếng hay thoái thác việc học tập, chàng lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy lông tóc dựng đứng. Giống như lúc này.

Nghi lễ mừng sinh nhật kết thúc, khách mời có thể tự do đi lại kết giao trong khuôn viên buổi tiệc. Tôi lấy cớ này, kéo theo Hồ Nhạn định bụng một đường trốn thẳng về Thanh Khâu. Thế nhưng thằng bé không hiểu chuyện kia lại lựa đúng lúc này mà phát tác, vừa gỡ tay tôi ra vừa khó hiểu nói: “Tỷ làm gì vậy? Bạch Hạc thần quân cũng đâu có ăn tươi nuốt sống tỷ? Chẳng phải tỷ cũng đã uống nước Vong Tình, còn có gì lo lắng nữa đâu?” Tôi thật muốn bịt miệng thằng bé này lại, thế nhưng Hồ Nhạn ngay lúc này nhìn thấy bằng hữu, vội vội vàng vàng lẩn vào giữa đám tiên nhân. Hại tôi đứng như trời trồng ở góc vườn tiên, vừa cô độc vừa tiến thoái lưỡng nan.

Một giọng trầm trầm mà nghiêm trang vang lên khiến tôi giật mình: “Tiểu Ly cũng đến dự tiệc sao?” Tôi quay đầu lại, thì thấy Tĩnh Long cong cong mắt, hiền từ nhìn tôi. Bộ dạng Bạch Hạc mà chàng giả trang thật sự rất đẹp mắt, thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trong chàng cũng khiến kẻ đối diện có cảm giác không sợ mà run. Sự xuất hiệncủa chàng ở khoảng cách gần làm tôi hết sức hoảng hốt. Điều đó chứng minh chàng đã khôi phục ký ức lúc trước, vì nếu không, chàng sẽ không chủ động nói chuyện với tôi, cũng không gọi tôi là “Tiểu Ly”. Tôi cúi đầu, lắp bắp nói: “Sư… sư phụ.” Mãi một lúc sau không nghe thấy lời đáp, thế nhưng đôi giày thêu chỉ vàng mà tôi đang ngắm chăm chăm vẫn chưa rời đi. Lúc tôi rụt rè ngẩng mặt lên, Tĩnh Long vẫn cong cong mắt nhìn tôi, bộ dạng hết sức vô hại. Tôi cảm thấy buồn cười với bản thân mình, liền chậm rãi nói: “Sư phụ, người không giận Tiểu Ly chứ?” Chàng mỉm cười hỏi: “Giận vì điều gì?” Tôi liền tròn mắt trả lời: “Tiểu Ly học nghệ không thông, lại hành động tùy hứng, khiến cho sư phụ phiền lòng. Hiện tại sư phụ đã trở lại làm Bạch Sứ thần quân, Tiểu Ly cũng không thể theo phụng dưỡng người được nữa, mong người thứ lỗi cho con.” Tôi vừa nói xong câu cuối, liền không nhanh không chậm quỳ xuống đất, vái lạy Tĩnh Long. Lúc tôi đứng lên, mặt chàng đã trở nên xanh mét, khóe mắt cũng không còn mỉm cười nữa. Tôi liền nói: “Sư phụ, con vẫn nhớ ơn dưỡng dục của sư phụ mà. Sau này người cần sai sử con làm gì cứ nói nhé, con nhất quyết không từ nan đâu!” Thấy sắc mặt chàng càng ngày càng xấu, tôi lanh lẹ cúi đầu chào một cái, sau đó vội vã quay lưng biến vào đám đông.

Hồ Nhạn đáng chết, dám bỏ rơi tôi trong lúc này! Lúc về tới Thanh Khâu, tôi nhất định đè thằng nhóc này ra vặt trụi lông!

Lời tác giả: Bạn Tử Ly nghĩ nhiều, ban đầu cha mẹ bạn mở tiệc là vì nghĩ bạn đã thông suốt, muốn giúp bạn hòa nhập với cuộc sống ở cõi trời. Ai ngờ bạn Tiểu Cầm nổi hứng bôi trét mặt bạn ghê quá, khiến bạn hiểu lầm. Nhưng mà dù sao cha me Tử Ly cũng như ý muốn, vì Tử Ly có nhiều bạn hơn, được mời tham gia các hoạt động tập thể của cõi trời (tiệc tùng). Thế là bạn hết sống tự kỷ rồi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.