Em Là Thư Tình Mà Thế Giới Viết Tặng Anh

Chương 17-2: Nắm tay nhỏ, ôm eo nhỏ




"Mười sáu tuổi, là mở đầu tốt đẹp nhất của một cô gái, trẻ tuổi xinh đẹp, cuộc sống sống động ở trường trung học, mà cô gái bởi vì gia cảnh bần hàn, không thể không thôi học. Cô gái không có trình độ học vấn, không có bối cảnh, là một cô gái chưa trưởng thành ở trong thành phố X sầm uất, cánh duy nhất có thể sống sót là lưu luyến ở trong các hộp đêm cao cấp."

"Cô gái yêu ca hát, cô ấy đang dùng sinh mạng để ca hát, cho nên đả động một vài người, vì vậy, liền được người kia mang đi. Dẫn vào làng giải trí, có lẽ là bởi vì yêu, có lẽ là bởi vì mơ ước, cô ấy thật sự rất cố gắng, bỏ ra nhiều hơn rất nhiều tâm huyết so với người thường, vậy mà trời cao không phụ lòng người, cuối cùng cô ấy giành được công nhận của người ở toàn thế giới."

Cũng vào mùa hè, cô ấy cho ra album đầu tiên, nổi tiếng Đại Giang Nam Bắc, mùa đông ở Bắc Kinh tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên, vé vào cửa bị tranh đoạt không còn, cùng tháng mười hai trong năm trên buổi lễ âm nhạc long trọng, cô ấy lấy được được danh hiệu ca sĩ được hoan nghênh nhất."

"Năm đó, tất cả mọi người nói, cô ấy là kỳ tích trăm năm, bao nhiêu người thành danh sau một đêm, nhưng chưa bao giờ có một người, thế nhưng lại có thể ra trận đã thành công, vừa ra mắt đã ôm đồm được danh hiệu Nhất Tỷ giới ca sĩ. Cũng có người nói, chỉ phù dung sơm sở, tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhưng mà, năm thứ hai, năm thứ ba, năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu, hàng năm tất cả album của cô ấy, hàng năm lại chiếm đoạt tốp đầu bảng tiêu thụ âm nhạc, thậm chí ở năm thứ bảy cô ấy bởi vì kết hôn, đã lui ẩn, đến tận ba năm, nhưng mà, ba năm này, cô ấy vẫn chiếm được cái ghế danh ca Nhất Tỷ, không thể lay động."

"Mãi cho đến năm nay, cô ấy chỉ dựa vào một đơn khúc, đã đưa tới vô số vang động, thậm chí đạo diễn nổi tiếng nói, cô gái mười năm khó có một, cô ấy ca hát, không phải đang dùng kỷ xảo, cũng không phải là đang dùng giọng nói, mà là đang dùng tình cảm."

"Không sai, sau khi nói đến đây, mọi người sợ là đã biết cô gái tôi nói kia là ai."

Lăng Mạt Mạt dừng một chút, toàn trường yên lặng đến kỳ lạ, qua hồi lâu, cô mới khe khẽ mở miệng, nói: "Là Trần Uyển Như."

Kinh nghiệm của Trần Uyển Như, mọi người đã sớm biết ở trên mạng mười năm, hiện tại Lăng Mạt Mạt chỉ nói một lần, mọi người nghe được môt nửa, thì biết rõ là cô ấy.

Nhưng bây giờ trong miệng Lăng Mạt Mạt thốt ra ba chữ Trần Uyển Như, không khí của hiện trường vẫn hơi có chút kỳ lạ.

Sắc mặt những nhà đầu tư và đạo diễn giám khảo bên dưới càng thêm khó coi.

Lăng Mạt Mạt nhìn thấy, cô biết mình làm như vậy, cuối cùng sẽ đắc tội bao nhiêu người, nhưng bây giờ những thứ kia đã không còn quan trọng nữa.

Ngay lúc Lý Tình Thâm cự tuyệt cô, trong lòng cô đã sớm có một tính toán.

Trần Uyển Như oan uổng, tất cả những gì cô ấy tạo ra không thể bị hủy trong chốc lát tại đây, cô chỉ có thể tận lực dùng hết năng lực yếu ớt của mình để trợ giúp cô ấy!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Mạt Mạt càng có dũng khí, cô mở to miệng nói lần nữa: "Trước đây không lâu, bởi vì một xì căng đan mọi người đều biết, Trần Uyển Như đã cùng giám khảo mướn phòng, dẫn đến mười năm thành tích của cô ấy bị chất vấn, ngại vì dư luận, ngại vì lấy lại sự công bằng từ giám kháo, cho nên liền hủy bỏ tư cách dự thi buổi lễ long trọng của Trần Uyển Như năm nay."

"Vì vậy, buổi lễ âm nhạc long trọng tối nay vẫn phát triển bình thường như cũ, mọi người vẫn cười vui như trước, nhưng ai đã từng nhớ, cái đó đã từcái người Trần Uyển Như đó? Đúng, gặp rủi ro mà Phượng Hoàng không bằng Gà, nhưng mà, chẳng lẽ mọi người cũng chưa có từng phát hiện buổi lễ âm nhạc long trọng tối nay, còn thiếu mất một người sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.