Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 33-2




Thường Tử An khóc, cúi đầu từ xa nói:

- Đa tạ tông chủ đại nhân.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:

- Chỉ hai ngươi sao? Cộng thêm tòa trận pháp này đã muốn giết bản thiếu gia?

Ân Trì nói:

- Tuy Vân Tiêu công tử có thực lực kinh hiên nhưng xin đừng đánh giá mình quá cao. Quanh hòn đảo này bày Vân Tiêu công tử, tuy không bằng sát trận thượng cổ nhưng đủ để giết công tử.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt nói:

- Cửu Thiên Thập Địa sát trận của Bắc hải vương tộc?

Ân Trì khen:

- Vân Tiêu công tử quả nhiên là thấy rộng biết nhiều.

Lý Vân Tiêu hỏi:

- Hay vương tộc Bắc hải cũng đến đây?

Đột nhiên biển cả dậy sóng, một hổ kình to lớn nổi lên mặt biển. Lưng cá voi phun cột nước cao mấy trăm trượng, có mấy bóng người thấp thoáng trên cột unước, mấy giây sau thân hình mới rõ ràng lên.

Một nam nhân được hai thị tòng hầu hạ chễm chệ ngồi trên một chiếc bảo tọa, tự rót tự uống mỹ tửu.

Nam nhân cười nói:

- Tuy vương tộc có đây nhưng không hề ác ý với Vân Tiêu công tử, chỉ cho mượn trận chiến, đến xem một cái.

Một thanh niên đứng bên cạnh nam nhân, khuôn mặt lạnh băng toát ra âm khí, là Nhuận Tông ngày xưa từng đánh nhau với Lý Vân Tiêu ở trấn Hải mộc.

Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:

- Chủ Bắc hải?

Nam nhân cười nói:

- Đại lục Thiên Vũ đã cất nhắc tại hạ, chủ Bắc hải là huynh trưởng của ngô, tại hạ là Nhuận Lung, vị này chắc Vân Tiêu công tử còn nhớ? Là tiểu điệt Nhuận Tông.

Biểu tình trên mặt Nhuận Tông rất phức tạp, âm trầm, lòng dậy sóng. Ngày xưa từ biệt ở trấn Hải Mộc nay Lý Vân Tiêu đã là Vũ Đế đỉnh cửu tinh.

Lý Vân Tiêu nghi ngờ nói:

- Kỳ lạ, mới rời khỏi bí tàng bao lâu mà các ngươi đã ước hẹn đối phó ta, còn có thời gian đi Bắc hải mượn sát trận?

Nhuận Lung cười nói:

- Cái này thì ta cũng khó nói rõ. Ta chỉ đển bổ trận, và xem uy lực trận thế ra sao. Còn về đối phó ai thì ta chỉ vừa biết, thật tình cờ là Nhuận Tông đi theo ta lại là người quen với Vân Tiêu công tử.

Lý Vân Tiêu hỏi:

- Ân Trì đại nhân có thể giải thích giùm không?

Ân Trì nói:

- Rất đơn giản, lúc ỏa đảo La Phù là ta đã bắt đầu bài bố giết ngươi. Ta vốn lo không thể dụ ngươi đến đây, không ngờ ngươi chủ động tới cửa, bớt nhiều việc cho ta, đa tạ, đa tạ.

Vẻ mặt Ân Trì chân thành, rất nghiêm túc cảm ơn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Không khách sáo. Tại sao muốn giết ta? Ai là chủ sử? Hoặc các ngươi theo như nhu cầu?

Ân Trì nói:

- Cái này . . . Khó nói thật, tóm lại là muốn giết.

Lý Vân Tiêu bực mình nói:

- Thật không nghiêm cẩn, nói sao cũng là giết người, ít ra nên tìm cho chút lý do.

Cảnh Thất lạnh lùng nói:

- Lý do đó là ngươi đáng chết!

Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, coi như ta không hỏi vấn đề này. Câu cuối cùng, các ngươi thật sự có tự tin Cửu Thiên Thập Địa sát trận này sẽ lấy mạng ta được sao?

Nhuận Lung rót ly rượu, nhàn nhã nhấp một ngụm, cười nói:

- Đương nhiên, ta rất có lòng tin vào trận chiến, đây là tứ hải đệ nhất sát trận. Nếu không ta đã chẳng dám thảnh thơi phẩm rượu tại đây.

Ân Trì nói:

- Dù trận này giết không được ngươi, ít ra khiến người bị thương đầy mình rồi chúng ta sẽ ra tay, gần như thắng chắc.

Lý Vân Tiêu hỏi:

- Hai ngươi là cá mặn sao?

Đám người Ân Trì câm nín. Hai người lả siêu phàm nhập thánh, thân thể gần như quân lâm thiên hạ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị bảo là cá mặn.

Ân Trì nói:

- Không sao, cứ coi như chúng ta là cá mặn đi. Nhưng không phải hai con chúng ta mà là rất nhiều.

Hai tay Ân Trì búng một cái, không trung liên tục gợn sóng.

Không ngừng có người hiện ra trên không trung, trừ cao thủ Bích Lạc tông, Thi Sát tông ra còn có người tông môn khác.

Lý Vân Tiêu rất ngạc nhiên. Bốn mươi ba người đi ra, nhìn đám người này tu vi thấp nhất cỡ Vũ Đế cao giai, mười hai cường giả đỉnh cửu tinh. Trong đó ba người là chủ một phái Lý Vân Tiêu đã gặp trong bí tàng.

Đám người này đều nhận được ích lợi Lý Vân Tiêu mang đné lúc ở đảo La Phù, nhiều ít lộ biểu tình áy náy.

Hai vị siêu phàm nhập thánh, mười hai đỉnh cửu tinh, ba mươi mốt Vũ Đế cao giai, lực lượng cường đại thế này đủ tiêu diệt bất cứ nhất môn nhất phái nào!

Nhuận Lung cũng giật mình, vẻ mặt kinh sợ nhìn.

Nhuận Lung ngơ ngác nói:

- Cái . . . Này . . . Vì người này mà dùng nhiều sức chiến đấu như vậy, người này lợi hại đến thế sao?

Nhuận Lung nghi hoặc nhìn Lý Vân Tiêu.

Nhuận Tông nói:

- Bẩm thúc phụ đại nhân, người này ngày xưa ở trấn Hải Mộc chỉ là Vũ Đế trung giai đã có thể đối kháng với Lôi Hổ Hỏa Báo.

Nhuận Lung giật mình kêu lên:

- Ta có nghe ngươi nhắc tới, nhưng rất khó tin, vì giết hắn mà cao tầng toàn Thiên Minh xuất động?

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, lạnh lùng hỏi:

- Là Thiên Minh muốn giết ta?

Ân Trì trách móc nhìn Nhuận Lung, nói:

- Nếu ngươi đã biết rồi thì ta không giấu nữa. Tuy bổn tọa rất thèm báu vật trên người của ngươi nhưng dù sao trong vũ quyết ngươi đã giúp Tiểu Hồng nhiều, coi như có ơn với mọi người, không đến mức lấy oán trả ơn. Nhưng Thiên Giả có lệnh, chúng ta không thể không nghe.

Lý Vân Tiêu hỏi:

- Thiên Giả rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?

Ân Trì nói:

- Ta cũng không rõ.

Lý Vân Tiêu nói:

- Dù là Thiên Minh thì chỉ là kết minh, ta không tin các ngươi răm rắp nghe lời Thiên Giả.

- Thì . . . Khụ khụ . . .

Ân Trì hắng giọng:

- Con người thì không lợi bò dậy sớm, Thiên Giả đồng ý chỉ lấy một món báu vật trên người của ngươi, còn lại thuộc về chúng ta.

- À, không biết Thiên Giả muốn vật gì?

Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:

- Thánh khí sao?

Hai chữ thốt ra, mọi người máu nóng sục sôi, chút áy náy không còn. Mắt cả đám bắn ra tia tham lam.

Ân Trì nói:

- Cái này thì chúng ta cũng không biết, theo ta thấy hơn phân nửa là vậy.

Cảnh Thất sớm không kiên nhẫn, trách:

- Còn chưa xong sao? Nhanh chóng giết, ta sắp sửa luyện chế hắn thành Thi Sát khôi lỗi, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cho ta sai khiến.

Ân Trì gật đầu, chắp tay nói:

- Vân Tiêu công tử, ta sắp mở ra trận pháp, hãy bảo trọng.

Lý Vân Tiêu mắng:

- Bảo trọng bà nội ngươi!

Mặt Thường Tử An xám xịt, người lảo đảo trên không trung bay về hòn đảo, mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Ân Trì vung tay lên, một lá cờ nhỏ màu vàng xuất hiện trong tay gã, bị ném ra ngoài.

Thoáng chốc khí hậu trên đảo thay đổi, môi trường sáng sú thoáng chốc tối sầm, gió âm rít gào. Đám người Ân Trìư bỗng chốc biến mất.

Thường Tử An hãi hùng hét lên, vội núp sau lưng Lý Vân Tiêu, dường như làm vậy sẽ an toàn hơn chút.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi sắp chết chắc rồi, còn sợ gì nữa?

Thường Tử An:

- . . .

Mặt Thường Tử An không chút máu mếu máo:

- Vân Tiêu đại nhân, nếu có thể cứu tại hạ một mạng sẽ vô cùng cảm kích, dù dâng hết tài nguyên của ta cho đại nhân thì ta cũng vui lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.