Em Là Người Tôi Yêu

Chương 33: Cơ quan của quan tài sắt




Khi bà đỡ Ngô ma ma đến, Phùng Uyển Nhược đã được đưa vào phòng sinh vừa chuẩn bị tốt, nhà họ Lục đầm trong không khí nặng nề, nhưng không rối loại như ban nãy, Phùng Uyển Nhược la hét tiếng sau to hơn tiếng trước như lên cơn điên, Đường phu nhân và Lục Du lo lắng chờ bên ngoài phòng sinh, nhìn thấy bà đỡ cứ như nhìn thấy cứu tinh.

“Ngô ma ma, bà tới!”. Đường phu nhân rốt cuộc bớt lo, bà ta nhìn Ngô ma ma, nói. “Con bé không cẩn thận bị ngã, chảy nhiều máu, bụng cũng vô cùng đau đớn”.

“Lớn tháng như vậy rồi, sao lại bất cẩn để thiếu phu nhân ngã?”. Ngô ma ma rửa tay bằng nước ấm nha hoàn bưng tới, vừa hỏi. “Ra máu, bụng lại đau, tám chín phần mười muốn sinh non, sinh ở tháng này nguy cơ nguy hiểm cho sản phụ rất cao”.

“Tôi biết, đành phiền toái bà tốn sức nhiều hơn”. Đường phu nhân bản thân từng sinh con qua, vẫn là lớn tuổi sinh con nên đương nhiên biết sinh non nguy hiểm thế nào, dù Phùng Uyển Nhược thân thể có khỏe mạnh hơn người bình thường cũng vậy, bà ta nhìn Ngô ma ma. “Nếu là lúc vạn bất đắc dĩ, Ngô ma ma à, nhớ phải cứu cháu nội tôi!”.

Giữ đứa nhỏ khó giữ được người lớn – Ngô ma ma không biết nghe qua đã bao lần, nhưng cái kiểu chưa đến bước đường cùng đã nói trước thế này thật đúng là lần đầu gặp. Ngô ma ma âm thầm thở dài, nhưng không tỏ vẻ hay cho ý kiến gì.

“Mẹ! Sao có thể nói như vậy!”. Lục Du không ngờ trong hoàn cảnh này mẹ hắn chỉ nhớ thương cháu nội, hắn thầm oán một tiếng, sau đó nói với Ngô ma ma. “Ngô ma ma, bà đừng nghe mẹ tôi, nếu phút cuối không thể bảo toàn cả hai, cứ giữ lấy người lớn quan trọng hơn”.

“Già đây hiểu được”. Ngô ma ma gật đầu, cảm thấy đây là câu tiếng người duy nhất, không nói gì nữa lập tức vào phòng sinh, thời gian không còn nhiều để trì hoãn nữa.

“Đại lang, sao con có thể nói câu lãnh huyết vô tình đến thế, đó là con của con nha, là con đầu lòng của con!”. Đường phu nhân bất mãn răn dạy hắn.

“Mẹ à, người lãnh huyết vô tình không phải con”. Lục Du nhìn Đường phu nhân, lạnh lùng đáp lại. “Mẹ đừng quên, đang nằm bên trong cũng là con dâu mẹ, chỉ cần Uyển Nhược bình an, về sau lại sinh đứa nhỏ cũng được”.

“Anh thì biết cái gì? Anh có biết có bao nhiêu phụ nữ sinh non xong không thể lại mang thai không?”. Đường phu nhân mắng tiếp, sau đó phát hiện các nha hoàn ma ma nhìn bà ta với ánh mắt kì quái, oán hận ngậm miệng lại, vẫy vẫy tay gọi một ma ma tin cậy lại dặn bà ta bịt miệng hết những người đó – Những lời khó nghe như vậy truyền ra ngoài có khả năng gây thêm phiền toái cho nhà họ Lục.

Lục Du cũng nhận ra đây không phải lúc tranh cãi với Đường phu nhân, cứ đứng ngoài nghe Phùng Uyển Nhược la hét thảm thiết thế này khiến hắn tâm hoảng ý loạn, hắn nói. “Con về phòng nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì sai người đến gọi con”.

“Con về nghỉ chút cũng tốt”. Đường phu nhân thấy chẳng sao, đàn ông không được vào phòng sinh, Lục Du ở chỗ này cũng chẳng làm gì, còn không bằng về phòng nghỉ cho khỏe.

Phùng Uyển Nhược đau bụng suốt ba canh giờ, dưới sự giúp đỡ của Ngô ma ma, gian nan sinh được một bé trai gầy teo, nhìn đứa nhỏ được bà đỡ tẩy trừ vết nhơ trên người, bọc vào tã lót, Phùng Uyển Nhược thả lỏng tâm thần, mê man ngất đi. Ngô ma ma nhìn đứa bé gầy yếu như con chuột con, thở dài không thôi, đưa cho nha hoàn ôm đi báo tin vui cho Đường phu nhân, bản thân bà chỉ huy mọi người dọn dẹp hậu trường.

“Sao lại nhỏ như vậy?”. Nhìn đứa bé vẫn còn đỏ hỏn, nhăn nheo, Đường phu nhân nhíu mày lại, đứa bé nhỏ tí teo thế này nuôi sống được không?

“Nô tỳ cũng không biết tại sao tiểu thiếu gia chỉ lớn chừng này, bụng của thiếu phu nhân cũng không nhỏ nha”. Nha hoàn đâu biết nhiều như vậy, chỉ thấy đứa bé quá nhỏ, cũng xấu xí nữa, nhìn không thích chỗ nào.

Đang nói đoạn, Lục Du bước nhanh đến, tuy hắn về phòng nhưng không cách nào bình tâm đọc sách, đành nằm trên giường nghỉ tạm, nghe nói Phùng Uyển Nhược sinh xong, mẹ tròn con vuông, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng rất vui mừng, mặc kệ mẹ đứa bé là ai, chung quy đó vẫn là con trai hắn, hắn rốt cuộc làm cha.

Nhưng mà, nhìn khuôn mặt đứa bé chưa được một bàn tay, Lục Du chấn động không nhỏ, sao đứa bé lại khó coi thế này?

“Mẹ, đứa nhỏ này sao khó coi quá vậy?”. Lục Du không nhận ra ngữ khí của hắn mang theo ghét bỏ, hắn không định liếc nhìn đứa nhỏ lần hai.

“Đứa nhỏ nào mới sinh ra chẳng hồng hồng, mặt nhiều nếp nhăn, chờ mấy ngày nữa lại trắng mịn đáng yêu thôi, con vừa sinh ra cũng y hệt thế này, chẳng qua con lớn hơn thằng bé”. Đường phu nhân không thích nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Lục Du nghe.

Cho dù Đường phu nhân giải thích, Lục Du vẫn thấy đứa nhỏ xấu xí, có điều bình an là tốt rồi, hắn nói với Đường phu nhân. “Mẹ, căng thẳng cả ngày, con ở đây từ đó tới giờ chưa nghỉ ngơi gì cả, con về ngủ một hồi”.

“Đi đi, nơi này có mẹ là được”. Đường phu nhân gật gù, không nhớ tới là phải để Lục Du vào thăm Phùng Uyển Nhược đã, hiện giờ Phùng Uyển Nhược suy yếu, nhất định muốn gặp Lục Du một lần.

Lục Du rời khỏi, Đường phu nhân sai người mang đứa nhỏ vào phòng sinh, Ngô ma ma cũng bước ra, cười nói với Đường phu nhân. “Thiếu phu nhân cơ thể mạnh khỏe, lần này sinh non thoạt nhìn hung hiểm vạn phần, nhưng thực tế lại bình an. Nhưng mà sinh non đối với người lớn lẫn đứa bé đều không tốt, nhất định phải cho thiếu phu nhân tĩnh dưỡng cẩn thận, ở cữ cũng vậy, vạn vạn đừng để thiếu phu nhân mệt nhọc, cũng chớ chọc tức thiếu phu nhân”.

“Tất cả là nhờ Ngô ma ma, thật sự cảm ơn bà”. Đường phu nhân lập tức gọi người cảm tạ Ngô ma ma một phong bao lì xì đỏ thật lớn, sau đó cười. “Tôi nhất định nghe Ngô ma ma dặn chăm sóc con bé ở cữ, con dâu tôi ở nhà là thật sự được nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi ngày chỉ sợ làm gì khiến nó không vui, sao nỡ chọc con bé tức giận?”.

Đường phu nhân nói Ngô ma ma không tin dù là nửa câu, có mẹ chồng nào yêu quý nâng niu con dâu lại để con dâu ngã khi đã mang bầu tám tháng? Khi chưa tới lúc hung hiểm đã vội vã kêu gào giữ lấy đứa nhỏ mà bỏ người lớn? Hôm nay xem như bà được mở mang kiến thức.

“Đứa nhỏ là Ngô ma ma đỡ, chờ đến lúc đứa nhỏ tắm ba ngày còn muốn mời Ngô ma ma đến chia vui!”. Đường phu nhân cười hớ hớ, sau đó ngập ngừng. “Ngô ma ma, sao thằng bé lại nhỏ xíu như vậy, không có gì không ổn chứ?”.

“Phu nhân, đứa nhỏ nào chưa đủ tháng cũng chỉ lớn thế thôi, bảy tháng sinh non còn nhỏ hơn vậy kìa!”. Nói đến đứa nhỏ, Ngô ma ma hơi buồn rầu, tục ngữ nói : bảy sống tám khó sống, đứa nhỏ này thật đúng là… Ôi chao, chỉ biết cầu Bồ Tát phù hộ!

“Vậy có dễ dàng nuôi sống không?”. Đường phu nhân bây giờ lo lắng nhất là thế này, vất vả lắm mới có được cháu nội đích tôn, lỡ đâu có gì sai lầm thì…

“Cái đó già khó mà nói được, phu nhân cẩn thận tìm bà vú, chăm sóc tỉ mỉ cho tiểu thiếu gia đi!”. Ngô ma ma không muốn nói ra câu ‘khó mà nuôi được’ nghe quá tàn nhẫn, nhưng cũng không dám nói là có thể nuôi sống, đành trấn an Đường phu nhân. “Thiếu phu nhân cơ thể tráng kiện hơn người bình thường, điều dưỡng cẩn thận ít lâu đi, về sau muốn sinh thêm cũng dễ dàng”.

Nói cách khác, Ngô ma ma cũng chịu thua! Đường phu nhân thở dài, thấy Ngô ma ma mặt mũi lộ vẻ mỏi mệt, cũng thôi lôi kéo bà hỏi cái này hỏi cái kia, sai ma ma quản sự đưa Ngô ma ma về, bản thân bà ta đứng chần chờ bên ngoài phòng sinh thật lâu, nhưng chung quy không vào thăm hai mẹ con Phùng Uyển Nhược, chỉ lắc đầu ngao ngán trở về nghỉ ngơi.

Phùng Uyển Nhược không biết bản thân mê man ngủ bao lâu, khi tỉnh lại đã thấy ánh chiều tà le lói qua kẽ hở cửa sổ chiếu vào phòng, cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt bé bỏng vẫn còn đỏ hỏn bọc trong tã lót, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, đưa tay chạm vào gương mặt đầy nếp nhăn không tính là xinh xắn của thằng bé, nhìn nó khó chịu nhíu nhíu mày, phun nước bọt phèo phèo.

“Thiếu phu nhân tỉnh rồi!”. Tiêu ma ma – vú nuôi của Phùng Uyển Nhược mừng rỡ reo lên, trong tay bưng chén canh gà nóng hổi, cười. “Đây là canh gà hầm cả đêm dưới bếp, thiếu phu nhân nhất định đói bụng rồi, trước uống miếng canh ấm bụng”.

“Ừ”. Phùng Uyển Nhược ngồi dậy, Tiêu ma ma múc từng muỗng đút cho cô ta ăn, sau đó nói. “Bà đỡ nói thiếu phu nhân cốt cách khỏe, tuy cũng chịu đủ đau đớn, thân mình ít nhiều tổn thương, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, hết tháng ở cữ sẽ khôi phục lại, đương nhiên trong tháng ở cữ phải cẩn thận. Cho nên a, thiếu phu nhân bây giờ quan trọng nhất phải ăn cho nhiều, ngủ thật ngon, những thứ khác không cần quan tâm”.

“Hiểu rồi”. Phùng Uyển Nhược gật đầu, nhìn đứa nhỏ ngủ say, hỏi. “Phu nhân đã tìm vú nuôi thích hợp chưa?”.

Vì đinh ninh thời gian sinh sản còn sớm, Phùng Uyển Nhược chưa tìm vú nuôi, hiện tại sốt ruột vấn đề này.

“Phu nhân sáng sớm gọi bên môi giới dẫn đến không ít vú nuôi để chọn, cũng không biết đã chọn được chưa”. Tiêu ma ma từ từ nói, bà bây giờ vô cùng bất mãn hai mẹ con nhà họ Lục kia, nhưng hiện tại không thể lên án bọn họ, miễn cho kích thích đến Phùng Uyển Nhược không ở cữ thanh thản được.

“Còn chưa chọn được?”. Phùng Uyển Nhược lập tức đẩy cao âm điệu, hết cả khẩu vị uống canh gà, quan tâm nhìn con trai. “Vậy là tiểu thiếu gia đến bây giờ vẫn chưa được cho bú?”.

“Thiếu phu nhân, con nít vừa sinh ra một ngày chỉ cần uống chút nước ấm, chưa cần bú sữa”. Tiêu ma ma an ủi Phùng Uyển Nhược nóng nảy. “Phu nhân bây giờ chọn vẫn kịp”.

“Hừ ~ Bọn họ căn bản không đặt hai mẹ con ta vào mắt!”. Phùng Uyển Nhược lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng cuồn cuộn giận dữ, sau đó quát hỏi. “Trong lúc ta ngủ, Đại lang có đến thăm không?”.

“Đương nhiên có!”. Tiêu ma ma đành nói dối. “Thiếu gia vẫn ngồi thủ ở đây mấy canh giờ, là nô tỳ khuyên về nghỉ ngơi. Trong phòng mùi máu tươi còn nồng, cũng không thể để thiếu gia ngồi lại quá lâu”.

“Coi như hắn còn có trái tim!”. Phùng Uyển Nhược cuối cùng vừa lòng, canh cũng uống xong, cơn buồn ngủ đánh úp lại, cô ta che miệng ngáp, phân phó. “Ta còn muốn ngủ. Bà vú, bà phái người quay về Tiễn Đường báo tin vui đi, cha mẹ các anh và các chị dâu biết ta làm mẹ ắt hẳn sẽ rất vui mừng”.

“Dạ, nô tỳ biết, thiếu phu nhân lại ngủ thêm đi!”. Tiêu ma ma gật đầu, chờ Phùng Uyển Nhược ngủ say bà nhẹ nhàng thở ra, bà đúng là sẽ lập tức sai người về Tiễn Đường báo tin, về phần là tin vui hay tin khác còn chưa chắc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.