Em Là Người Tôi Yêu

Chương 18: Thiên Hồi Bắc Đẩu trận




- Liễu tỉnh trưởng, có phải gần đây chính sách của chính phủ tỉnh với Cty Rạng Đông chúng tôi có thay đổi.

Trầm ngâm một lúc Tống Tân Thành mới thử dò hỏi, có vẻ phải hạ quyết tâm lớn.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Giám đốc Tống cứ nói thẳng, không sao cả.

Trong phòng chí có bốn người, Lưu Quang Hưng có thể tuyệt đối tin tưởng, Lý Đào ngay cả khi Thai Duy Thanh còn tại chức cũng khá phối hợp, hiện giờ càng không có lý do gì để không phối hợp.

Thực ra lần trước Liễu Tuấn nhúng tay vào vụ án oan ở Lộc Môn, rất nhiều người cho rằng y dài tay, muốn kiếm tiếng. Lý Đào lại nhận ra một tin tức khác, hắn coi đây là sự hợp tác của Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ. Không có tiền đề này, Liễu nha nội dù có ngang ngược, nhà họ cao cũng không dễ cúi đầu. Căn cứ vào tin "tình báo" có thể tin cậy, Liễu nha nội và Cao đại thiếu gia thường xuyên có qua lại.

Hai vị này đều là người nối nghiệp định sẵn của hai hệ phái, thường qua lại với nhau, cho thấy sự hợp tác này là có khả năng.

Vì thế Lý Đào rất phối hợp với Lưu Quang Hưng.

Cho dù không thể tính hắn vào cùng một trận địa, ít nhất cũng giữ khoảng cách với bên kia. Hơn nữa nói chuyện ở trường hợp này, tin rằng Lý Đào cũng sẽ giữ vững quy tắc, không tùy tiện truyền ra ngoài.

- Thời gian qua qua nguồn than của tỉnh thiếu thốn, chúng tôi vận hành khá khó khăn, vấn đề này tôi đã báo cáo với Bành tỉnh trưởng vài lần không có hiệu quả. Hiện giờ than của chúng tôi đại bộ phận dựa vào tổng bộ bên phía tỉnh N chuyển tới, chi phí vận chuyển cao. Đó vẫn là thứ yếu, quan trọng là sức vận tải của đường sắt cũng khẩn trương, hàng thường đến muộn, ảnh hưởng tới sự vận hành bình thường của chúng tôi. Lò số ba vì thiếu than mà phải đóng cửa mười mấy ngày rồi.

Thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ, Tống Tân Thành không che dấu nữa, trình bày đơn giản tình hình.

Bành tỉnh trưởng là Bành Kiến Vinh, phó tỉnh trưởng phân quản công tác tài nguyên.

Liễu Tuấn nhìn Lưu Quang Hưng và Lý Đào, Cty Rạng Đông rong địa phận Ngọc Lan, chuyện này phải do Ngọc Lan giải quyết.

Lưu Quang Hưng hỏi:
- Giám đốc Tống, các ông không phải ký hợp đồng cung ứng với mấy công ty than ở phía bắc rồi sao?

Trước kia cung cấp than cho Cty Rạng Đông đều do mấy thành phố than phía bắc tỉnh A giải quyết.

Trước kia chừng tằng gặp phải chuyện thiếu than.

Tống Tân Thành cười khổ:
- Bành tỉnh trưởng nói, bên phía Mã Đầu cần than gấp, cho nên mọi người phải khắc phục một chút.

Mã Đầu là một tập đoàn thép cỡ lớn khác nằm ở phía bắc tỉnh A.

Lưu Quang Hưng gật đầu không nói nữa.

Cty trách nhiệm hữu hạn sắt thép Mã Đầu là tập đoàn sắt thép lâu năm của tỉnh A, quy mô trên Cty Rạng Đông, nhu cầu cung cấp than của bọn họ cũng phải được đảm bảo.

Liễu Tuấn nói:
- Giám đốc Tống, tài nguyên thiếu hụt, phải điều phối hợp lý, cũng là vấn đề chỉnh phủ tỉnh phải suy nghĩ toàn diện. Nhưng không ngờ lại tạo thành khó khăn cho giám đốc Tống. Thế này vậy, sau khi trở về tôi sẽ thương lượng với đồng chí Kiến Vinh, nếu như được sẽ điều phối lại. Còn về sức vận tải đường sắt, đây là tình hình hiện thực, tôi chỉ giúp đồng chí nói đỡ với bên phía đường sắt, xem có thể đi cửa sau được không.

Tống Tân Thành cười:
- Có Liễu tỉnh trưởng ra mặt, vấn đề khẳng định sẽ được giải quyết, tôi chờ đợi tin vui.

Đây chẳng phải là lời nịnh bợ, dù Tống Tân Thành không biết mối quan hệ của Liễu Tuấn nhưng thân phận công tử thủ tướng bày ra đó, bộ ủy ban quốc gia nào không nể mặt Liễu nha nội?

Rời khỏi Cty Rạng Đông, Lưu Quang Hưng lên xe của Liễu Tuấn, hai người ngồi sóng vai ở ghế sau nói chuyện.

- Việc Tống Tân Thành nói tôi có biết, hiện giờ sản xuất than đúng vào mùa, đồng thời cung cấp cho cả hai bên cũng chẳng vấn đề gì, trước kia cũng thế mà. Bành Kiến Vinh làm thế làm thế là có vấn đề rồi, theo tôi biết than trong tỉnh còn đem bán ra ngoài, không cung cấp cho xí nghiệp của tỉnh, không biết là vì sao.

Lưu Quang Hưng nói thẳng.

- Có lẽ là vấn đề giá cả?

- Tôi thấy chưa chắc, nếu do giá chênh lệnh, thêm vào phí vận chuyện càng đắt hơn. Đơn vị ngoại tình vì sao phải mua giá than cao? Thực ra đây là một loại sách lược.

Liễu Tuấn không đáp.

Lưu Quang Hưng nói thế là rõ ràng rồi, Cty Mã Đầu đặt ở thành phố Mã Đầu, trong phạm vi khống chế mạnh mẽ của Lưu Phi Bằng, cả bí thư lẫn thị trưởng đều là đại tướng Lưu hệ. Cty Mã Đầu là trụ cột thu nhập tài chính của thành phố, nếu như thiếu tài nguyên, đảm bảo cung ứng cho Cty Mã Đầu, tước bớt cung cấp cho Cty Rạng Đông thì cũng có thể nói được.

Nhưng hiện giờ tình huống không phải như thế, tài nguyên sung túc, lại kiếm có thiếu thốn, cố ý bắt chẹt Cty Rạng Đông, chuyện này có vấn đề.

Lưu Quang Hưng cười nhạt:
- Bành Kiến Vinh không có ưu điểm nổi bật, nhưng chấp hành mệnh lệnh rất kiên quyết.

Bành Kiến Vinh là phó tình trưởng xếp hàng cuối cùng, tức là tư cách cũng thấp nhất. Trừ phó tỉnh trưởng thường vụ và phó tỉnh trưởng thường ủy, các phó tỉnh trưởng khá xếp thứ dựa theo thời gian nhậm chức. Bành Kiến Vinh là do Lưu Phi Bằng đề bạt lên khi hắn làm tỉnh trưởng, có ơn tri ngộ với Bành Kiến Vinh.

Đánh giá của Lưu Quang Hưng cũng rất chuẩn xác.

Luận bề ngoài, trong số các phó tỉnh trưởng, Bành Kiến Vinh là người thân thiện nhất, người beo béo, mặt tròn tròn, gặp ai cũng tươi cười. Nếu luận thực quyền thì còn lớn hơn nhiều vị phó tỉnh trưởng xếp trên.

Tư tưởng của Bành Kiến Vinh cũng rất đơn giản, biết nền móng mình không vững, nên ôm chặt chân Lưu Phi Bằng, chấp hành mệnh lệnh không sai một ly.

- Những hiện tượng khác thường thời gian gần đây không chỉ có thế, bên Ngô Tây bắt đầu chuẩn bị đấu thầu xây Ma Thiên Luân rồi, ngoài ra hai khu kinh tế mới của thành phố Mã Đầu cũng đã công bố danh sách bổ nhiệm...

Lưu Quang Hưng nhắc.

Chuyện này Lưu Quang Hưng còn biết, Liễu Tuấn càng không thể không biết, hai chuyện Lưu Quang Hưng nói đều thuộc về thao tác vi phạm, Ma Thiên Luân và thành phố Ngô Tây muốn xây dựng đầu tư hơn tỷ đồng, cần phải đưởng chính phủ tỉnh phê chuẩn. Hai khu kinh tế mới ở Mã Đầu đều là cấp chính phủ, phải được chính phủ phê chẩn, thậm chí Liễu Tuấn phê duyệt xong, cần Lưu Phi Bằng gật đầu mới được.

Hiện giờ báo cáo còn chưa tới chỗ Liễu Tuấn, hai nơi đó chuẩn bị khởi công rồi, chẳng trách Lưu Quang Hưng nói là hiện tượng khác thường. Trong mắt cán bộ cấp thành phố, Liễu Tuấn vì sao đột nhiên lại không đáng là gì như thế?

Chắc chắn đây là việc làm khiêu khích.

Sở dĩ lúc này khiêu khích Liễu Tuấn đương nhiên là để phối hợp với hành động của Lưu Phi Bằng. Chu Thành Bồi điều đi, thâm vào Hứa Hoành Cửu có xu thể ngả theo Lưu Phi Bằng, so sánh ra, Liễu Tuấn chẳng những rơi vào thế yếu ở ban bí thư, ở trên thường ủy cũng không có ưu thế gì. Huống chí Lưu Phi Bằng còn chiếm cứ ưu thế bí thư tỉnh ủy càng thêm rõ ràng.

Lưu Quang Hưng lấy thuốc lá ra mời Liễu Tuấn.

Tiết Chương Dịch liền hạ kính chắn gió xuống, để hai vị thủ trưởng không bị sặc khói.

Lưu Quang Hưng biết xuất hiện chuyện này là để hướng ứng Vu Hướng Hoành. Nghiêm Liễu hệ đã mạnh tay, bên kia cũng không thể né tránh, trong mắt người ngoài, bên kia luôn chiếm thượng phong.

Thực lực cường đại mà.

Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ xuất kỳ bị, định lấy đầu thượng tướng trong trăm vạn quân, bên kia sao kiềm chế được.

Đoàn chừng hiện tượng này không chỉ xuất hiện ở các tỉnh, mà ở cơ quan TW cũng có rồi. Vu Hướng Hoành bị nhắm vào, đó là chuyện cục bộ ở Minh Châu, bên kia nằm vào thế bất lợi, cho nên bọn chúng mới chủ động mở rộng chiến sự, dùng toàn tuyến uy hiếp Nghiêm Liễu hệ, khiếm Nghiêm Liễu hệ phân sức ứng phó, giảm bớt áp lực với Vu Hướng Hoành.

Hiện tượng khác thường này ở tỉnh A nếu không kịp thời ứng phó, sẽ càng ngày càng lan rộng, từng bước suy yếu quyền uy của Liễu Tuấn, để cho mọi người thấy, ở tỉnh A, ai mới là người quyết định.

Nhưng ứng phó cũng không phải chuyện dễ.

Người ta đã làm rồi, Liễu Tuấn rốt cuộc có bắt dừng được không? Nếu bắt dừng bên dưới không nghe thì sao? Xử phạt cán bộ chủ yếu cấp thành phố phải đưa lên thường ủy quyết định, Lưu Phi Bằng có đồng ý không?

Hiện giờ tình hình Liễu Tuấn phải đối diện giống như khi Liễu Tuấn Tài đưa ra chính sách ổn định vĩ mô.

Đấu tranh chính trị, cuối cùng vẫn là thực lực quyết định tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.